Một tháng sau, Sở Dương rời khỏi phòng ngủ, đi tới trong sân.
"Năm nay là Đại Nghiệp năm thứ ba!"
Hắn đã hiểu rõ, Tùy Dương Đế Dương Quảng đăng cơ đã hơn ba năm, cách thời gian vong quốc bỏ mình chỉ còn khoảng mười năm.
"Đại Tùy a, nhất thống cả nước, kết thúc chiến loạn, phát triển hưng thịnh còn hơn cả thời kỳ huy hoàng nhất của Đường triều, đáng tiếc lại xuất hiện một Tùy Dương Đế."
Sở Dương hiểu khá rõ vị Tùy Dương Đế này, đối phương có khuyết điểm khác với những đế vương khác: Háo sắc, bảo thủ, thích việc lớn hám công to.
Nhưng với một đế vương thì những chuyện đó không phải khuyết điểm.
Khuyết điểm chân chính của hắn là không biết dùng người, cũng có thể nói là dùng kẻ xấu.
Tùy Văn Đế phụ thân của Dương Quảng không diệt Vũ Văn gia khống chế Bắc Chu mà lại trọng dụng cả nhà Vũ Văn, Dương Quảng thì càng lún sâu hơn, coi Vũ Văn gia như thân tín tâm phúc, đây chẳng phải muốn chết sao?
Huống chi, Vũ Văn gia tộc có huyết mạch Hung Nô, chẳng khác nào nuôi sói trong nhà.
Sau cùng, Tùy Dương Đế Dương Quảng lại chết trong tay người Vũ Văn gia.
"Nói ngươi tâm dung thiên hạ, tâm lớn hay không lớn đây!"
Sở Dương lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
"Sư phụ, ngài xuất quan?"
Hai người Khấu Trọng chạy như bay đến, mười phần mừng rỡ, qua hơn một tháng thì tinh thần diện mạo của hai người đã phát sinh biến hóa cực lớn, không còn vẻ suy dinh dưỡng như trước kia nữa mà tinh thần trở nên sáng láng, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toa-chu-thien/1460087/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.