Ngôn lão đại thân là địa đầu xà nên thiết lập mọi chuyện tự nhiên thuận tiện hơn rất nhiều.
Sau khi vào thành, Sở Dương ném thẳng cho đối phương một chút hoàng kim để hắn mua sắm một viện lạc thanh tĩnh, sau đó hắn dẫn hai người Khấu Trọng đi mua sắm mấy bộ y phục, tắm rồi, rồi đến một tửu lâu ăn uống một bữa no nê.
Trên đường phố, Khấu Trọng xoa xoa bụng, ợ một hơi nói: "Lần đầu tiên ta được ăn nhiều như thế, ăn quá ngon, thật sự quá ngon."
"Đúng thế, ta thiếu chút nứt cả bụng đây!"
Từ Tử Lăng cũng lộ vẻ thỏa mãn.
"Nhưng sao sư phụ lại ăn ít như thế?"
Khấu Trọng không hiểu hỏi.
"Chỉ ăn nhiều hơn heo xíu thôi!"
Dương Châu hiện tại mặc dù phồn hoa vô cùng, nhưng trong những năm Tùy mạt thì trình độ sinh hoạt lại quá kém, thậm chí ngay cả rau xào cũng chẳng có mấy thứ, hết sức đơn sơ.
Cái gọi là món ngon, đại bộ phận đều là trực tiếp nấu.
Với khẩu vị của Sở Dương thì sao ăn nổi chúng!
Hắn chút ăn chút hoa quả rau củ thôi!
Ăn nhiều hơn heo một chút?"
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhao nhao im lặng.
Rẽ qua một lối đi, phát hiện phía trước phát ra tiếng khóc nức nở của nữ tử, Sở Dương cau mày, trong lỗ tai cũng truyền tới từng lời chỉ trỏ. Hắn khe khẽ thở dài, liền gọi Ngôn lão đại vừa lúc tới trước mặt mình.
"Lão gia, đã tìm xong phòng ở, tùy thời có thể ở!"
Ngôn lão đại khúm núm, tư thái thấp tới cực điểm: "Lão gia, ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-toa-chu-thien/1460086/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.