Lưu Quan đứng lấp ở phía xa giật nảy mình, hắn trơ mắt nhìn người mình để ý bị cô gái kia tát. Cô ta vừa đi khỏi, Lưu Quan vội chạy tới ôm lấy Cố Diệp:
- Cố Diệp, em ổn không? Hai người…
Cố Diệp ngước nhìn Lưu Quan, cũng chẳng thắc mắc tại sao hắn lại có mặt ở đây. Anh đẩy người ra đi bộ gần về phía bờ biển. Lưu Quan cho rằng Cố Diệp bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá độ:
- Em sao vậy? Đừng dọa anh, ai chẳng có khi thất tình, em đừng có vì vậy mà nghĩ quẩn tự tử.
Lưu Quan sống chết ôm Cố Diệp từ phía sau gào lớn. Cố Diệp bực mình, tốt tính đến mấy cũng phải gắt lên:
- Anh bị điên hả? Buông ra, ai muốn tự tử chứ?
- Thật chứ? Em hứa đi?
Cố Diệp xoay người, vẻ mặt mệt mỏi:
- Anh Lưu, nếu anh muốn ở đây cùng em thì anh giữ yên lặng một chút, em chỉ thích nghe tiếng sóng biển cho tinh thần bình phẳng trở lại thôi.
Cố Diệp tiến thêm vài bước, ngồi trên bãi cát trắng, anh nhìn theo những dải trăng bạc lấp lánh phủ trên mặt biển, cứ từng cơn cuộn trào theo từng đợt sóng, trái tim tổn thương nhanh chóng được chữa lành “tình yêu đúng thật không thể gượng ép, con gái cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.” Anh chấp nhận buông bỏ hết thảy, xóa bỏ hình bóng Tuyết Đình Lan ra khỏi đầu, tay mò túi lôi ra cặp nhẫn thuận tay ném xuống biển, chôn vùi đi tất cả những ảo tưởng anh từng dựng lên cho hai người.
Biết Cố Diệp giờ phút này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-tong-tai-bien-thanh-thu/871173/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.