Cố Diệp vỗ vỗ lưng An Thiên Húc để người tách ra, bất đắc dĩ nắm lấy tay cậu dắt đi trên quãng đường còn lại của cây cầu Kính kia! Cảm giác trả được thù thật sảng khoái, Cố Diệp không hề áy láy tiếp tục cười haha. An Thiên Húc mặt tối đen, giận quá hoá thẹn cáu kỉnh:
- Anh đừng cười nữa! Không phải em sợ!
Cố Diệp ý vị sâu xa đánh giá An Thiên Húc, đúng là vịt chết còn cứng mỏ mà.
- Không sợ thật sao?
Không cần nghĩ An Thiên Húc cũng theo bản năng phản xạ lại ngay:
- Thật! Anh đừng phỏng đoán lung tung, nãy do em say nắng thôi, có gì đâu phải sợ!
“Ha hả, gan lớn như vậy có dám để anh đây chơi với cậu.” Nghĩ là làm, Cố Diệp kéo tay An Thiên Húc chạy theo lối ngược lại hướng khu vui chơi.
Tới nơi, An Thiên Húc vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn chằm chằm chiếc tàu siêu tốc lượn lờ xoáy lốc giữa không trung, Cố Diệp đây là muốn đào hố cậu thật à! Nhìn bề ngoài cậu vẫn tươi cười nhưng bàn tay đút trong túi lại đang run rẩy bán đứng chủ nhân “chết tiệt, thật mất mặt.”
Ánh mắt Cố Diệp sáng rực nhìn từng biến đổi nhỏ trong đôi mắt đen láy của An Thiên Húc, anh hơi kéo khẩu trang xuống đánh khẩu hình:
- Em sợ?
- Không... em đâu có. Anh đừng có chọc em!
Cố Diệp rất có lương tâm dừng lại đúng lúc, anh xoay người vẫy vẫy An Thiên Húc:
- Ừm! Không chọc nữa! Đi thôi nào! Anh dẫn em đi ăn chút gì đã nhé!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-tong-tai-bien-thanh-thu/871169/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.