Ngồi vào bàn tiếp tục công việc chưa được bao lâu thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, nghĩ là Trường Thiên quay lại, Cố Diệp đứng lên đích thân ra mở định cho thư ký một tràng răn dạy nhớ đời. Thế nhưng sau cánh cửa đó lại là người anh không muốn gặp nhất vào lúc này, như sét đánh giữa trời quang, khí thế hừng hực mới nãy đã bị rút đi sạch sẽ, đôi mắt trợn tròn mở lớn kinh hô: - Sa… o… sao lại là em? - Không phải em thì anh nghĩ là ai? An Thiên Húc cảm thấy không vui “Ha! Tính trêu đùa mình sao? Chọc ghẹo người ta xong lại phủi đi sạch sẽ! Còn ghét bỏ mình đến tìm.” Thấy Cố Diệp không có ý mời cậu vào trong, An Thiên Húc ra bài chủ chương ôm chầm lấy Cố Diệp, tay vòng qua eo anh dùng sức siết thật chặt nhưng lại giở vờ nũng nịu cọ cọ, hạ cằm gác lên vai Cố Diệp thủ thỉ bên tai: - Anh nha! Sao trốn em? Kim chủ baba, anh quên người ta là tình nhân của anh rồi à? Anh phải có trách nhiệm với em có phải không? Toàn thân Cố Diệp cứng đờ, trong lòng hò hét thầm kêu không ổn “Làm sao bây giờ, tiểu tổ tông này đâu dễ chọc, đúng lý bây giờ mình chưa biết thân phận An thiếu, phải ra thị uy của Kim chủ mới đúng, nhưng bản thân lại biết rõ hết thảy gan đâu dám thị uy với người này chứ? Giờ nên đẩy người ra hay giở vờ bình thường duy trì quan hệ không mặn không nhạt này đây?” Rối rắm một lúc lâu Cố Diệp vẫn chưa làm ra phản ứng gì khác, An Thiên Húc mất kiên nhẫn đứng thẳng người lại, hai người chiều cao gần như tương đương nên khi nhìn vào nhau sẽ đều cảm thấy rõ nét từng sắc thái của đối phương, An Thiên Húc di chuyển đôi tay vòng qua cổ Cố Diệp hôn “chụt” một cái lướt qua môi anh rồi nở nụ cười sáng chói đối mặt với Cố Diệp! Trái tim Cố Diệp nhảy bang bang liên hồi, cảm xúc phập phồng khiến hơi thở anh phả ra có vẻ rất nặng nề, trên khuôn mặt tựa như điêu như khắc xuất hiện nhiều vết hồng hồng từ má kéo dài đến tận hai tai! An Thiên Húc nheo lại con ngươi “Người đàn ông này đúng thật là đáng yêu chết mất, dễ ngại ngùng vậy mà cũng học đòi bao nuôi tiểu tình nhân! Tôi đùa chết anh, ai bảo anh qua trêu ghẹo tôi trước?” Nghĩ là làm An Thiên Húc hơi nghiêng xuống tính đặt thêm một nụ hôn sâu làm quà tặng cho Cố Diệp như một sự trừng phạt bởi việc làm trước đó của anh. Cố Diệp bần thần đang tự hỏi nhân sinh “Mình vừa bị cướp đi nụ hôn đầu đời… aaaaaaaaaaaaa… aaaaaa… lại còn với một người đàn ông!” Tam quan như vỡ nát chưa kịp hoàn hồn liền thấy đối phương có dự định tiếp tục hôn xuống, Cố Diệp liền đẩy mạnh An Thiên Húc ra bên ngoài, dựa lưng vào vách cửa trốn tránh, ngước mắt lên nhìn lại, thấy ngoài An Thiên Húc đang cười cười mang tính công kích còn có Trường Thiên và trợ lý Trần của Lưu Quan đứng cạnh đó, có lẽ nãy giờ đã nhìn thấy hết cả rồi “Hảo mất mặt!” Còn chưa biết phải làm sao bất ngờ An Thiên Húc tiến lên một tay ôm eo Cố Diệp, tay còn lại chế trụ đầu ép anh tiếp nhận nụ hôn khi nãy chưa thực hiện được! Sau một hồi bá chiếm, An Thiên Húc mới thả Cố Diệp ra, chân anh mềm nhũn ngồi thụp xuống đất không mảnh may đến hình tượng, hơi thở hổn hển gấp gáp. An Thiên Húc cúi xuống ôm người vào trong phòng đặt lên ghế, ghé sát vào tai Cố Diệp thổi khí: - Lần sau khi hôn nhớ phải thở? Đây là quà nhỏ em dành tặng anh, em sẽ còn đến tìm anh, kim chủ baba thân yêu của em! Vừa nói vừa dùng tay vuốt vuốt trước ngực Cố Diệp chỉnh trang lại vest áo chỉnh tề giúp anh, An Thiên Húc lưu luyến rời đi, tinh thần sảng khoái nhìn lại Cố Diệp thêm lần nữa đánh giá “Hảo soái, An thiếu ta rất thích vẻ mặt này của anh! Càng nhìn càng thuận mắt. Cưng chết đi được!” Tiêu sái bước đi, việc hôm nay có thể khiến An Thiên Húc vui vẻ cả ngày. Trường Thiên chạy nhanh vào phòng hỏi han sếp tổng: - Oa… sếp ơi! Sếp chơi lớn quá rồi! Ngay chốn công sở cũng tình nồng ý mặn thế sao, không nghĩ cho những cẩu độc thân như em này… hức… hức… An tiên sinh này chắc điên đảo vì yêu sếp quá rồi! Sếp cho anh ta đặc quyền lớn quá nha, bao dưỡng phải có quy tắc, sếp phải nắm quyền chủ động chứ đừng chiều hư anh ta quá, sau này khó quản lý lắm? Cố Diệp âm thầm đỡ trán: - Cậu đi ra ngoài trước, tôi muốn yên tĩnh một chút. Lòng Cố Diệp rối như tơ vò, ruốt cuộc là sai ở đâu? Trong nguyên tác dù có lăn giường với nhau xong An Thiên Húc vẫn rất ngạo kiều, nhân vật chính công phải moi tim móc phổi thâm tình dài dài mới được đáp lại cơ mà! Anh đây đã làm gì đâu? Sao Thụ chính lại cưỡng hôn anh? Thụ như này có phải quá cường bá không? Khẽ nuốt cơn uất nghẹn vào lòng, Cố Diệp đánh đuổi suy nghĩ loạn cào cào ra khỏi đầu, giờ phải bình tĩnh tìm ra phương pháp cách xa tiểu tổ tông này một chút! Trường Thiên ra khỏi phòng, nhìn xung quanh hành lang không thấy Trần Nam đâu nữa, lại nhìn tập hồ sơ bàn giao cổ phần, thấy cũng ổn ổn rồi không cần gọi người ta lại nên cũng thôi để ý, đi về chỗ làm việc của mình. Ai biết, trong lúc đó, Trần Nam đang chân phải đá chân chiêu đi tìm góc khuất rút điện thoại ra vội vàng báo cáo những gì mà mình biết được khi nãy: - Alo, Lưu tổng tôi có việc quan trọng cần báo cáo. - Việc gì thì mai đến công ty hẵng nói, hôm nay tôi không có tâm trạng làm gì hết, rời mọi lịch trình hết sang ngày mai đi. Lưu Quan đang ở nhà nằm trên giường vò đầu bứt tai, suy nghĩ từ lúc trở về đến giờ mà chưa ra nguyên nhân bản thân bị làm sao, trợ lý gọi không đúng lúc, hắn giận rất muốn mắng người. - Nhưng mà Lưu tổng, hôn phu tương lai của ngài đi gặp tình địch của ngài đó. Lưu Quan sốc lại tinh thần cao giọng hỏi: - Anh nói ai cơ? - Dạ! Là An thiếu gia đó ạ! Tôi gặp An thiếu gia tới văn phòng của Cố tổng và còn… còn… n” Trần Nam ngập ngừng chưa dám nói, Lưu Quan đã cắt lời: - Còn gì? Nói mau lên! - Dạ! Họ hôn nhau. - Cái gì! Cố Diệp sao dám… tôi nhìn lầm anh ta rồi, bản chất không thay đổi, sáng còn rất thức thời mà bây giờ dám làm điều xấu sau lưng tôi! Giỏi! Giỏi lắm! Trần Nam nhanh miệng giải thích: - Không phải vậy đâu Lưu tổng, Cố tổng là người bị hại, thực tình là An thiếu gia cưỡng hôn Cố tổng, dọa Cố tổng ngã sợ phải người ôm mới ngồi được vào ghế đó ạ! - Hả? Sao lại thế? Vậy Cố Diệp có sao không? Trần Nam nghẹn lại nghĩ “Đúng là Lưu tổng bị gì rồi, theo phong cách ngài ấy giờ sẽ nổi giân đi tìm An thiếu gia ngay lập tức mới đúng, giờ còn bày đặt quan tâm tình địch nữa!” - Chắc là không sao đâu ạ? An thiếu đi khỏi tôi cũng không ở lại! - Ừ! Tôi biết rồi. Nói xong cúp máy, Lưu Quan lên kế hoạch chiều nay sẽ đến gặp Cố Diệp một lần nữa, phải theo dõi sát sao, có lẽ anh ta chơi trò lạt mềm buộc chặt kích động Thiên Húc nên em ấy mới làm ra hành động như vậy? Người như Thiên Húc không thể nào dễ dàng chủ động đi tiếp xúc người khác, chắc chắn Cố Diệp đã làm gì đó, đúng là âm hiểm không đoán được, hắn đánh giá thấp đối thủ rồi, cần quản chặt hơn, nhất cử nhất động phải nắm bắt trong lòng bàn tay tránh xảy ra sai lầm! Cứ thế Lưu Quan tự não bổ cho bản thân lấy cớ giám sát đối thủ mà thực chất không có nhận ra đang tự lừa người dối mình lấy cớ để được tiếp xúc nhiều hơn với Cố Diệp mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]