Lưu Quan bước vào mang theo nét cười giả tạo chưa được mấy giây cũng bị đơ ngay ra khi mặt đối mặt, mắt đối mắt với Cố Diệp! Lưu Quan thu lại nét cười trên miệng theo bản năng nuốt “ực” một cái rồi lảng tránh ánh mắt long lanh đang mở lớn của Cố Diệp, ánh mắt đó trong trẻo bối rối như một đứa trẻ làm sai bị bắt quả tang vậy! Lưu Quan không dám nhìn lâu, sợ càng nhìn càng thấy khó thở “Tình địch của hắn lẽ nào có độc, trước gặp qua mấy lần chỉ thấy chướng mắt mà giờ đối mặt sao lại khiến bản thân bị mất tự nhiên như vậy chứ? Lần trước trong thang máy chỉ lướt qua thôi không rõ ràng lắm mà bây giờ gặp lại cảm xúc hỗn độn đó lại xuất hiện nữa rồi! ruốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?”
Âm thầm suy xét, thỉnh thoảng lén nhìn qua Cố Diệp vài lần xác định lại nguyên nhân, Lưu Quan đánh tiếng trước:
- Khụ… mắt kính của anh đâu?
- Sao cơ?
Cố Diệp lại thêm ngàn dấu hỏi lớn trên đầu không hiểu ý của Lưu Quan là gì? Không phải đang nổi giận đó sao? Tự dưng hỏi đến mắt kính của anh làm gì chứ?
- Tôi hỏi là mắt kính của anh đâu? Sao không mang kính?
Cố Diệp lòng rất muốn phát hỏa mà lại sợ chọc giận vị đại Boss này, nhịn xuống cố tỏ ra bình tĩnh nghiến răng nghiến lợi đáp:
- Bị mất, tôi chưa kịp chuẩn bị! Cảm ơn Lưu tổng đã quan tâm?
Cố Diệp rất muốn lớn tiếng quát thẳng vào mặt hắn ta “Tôi đeo mắt kính hay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-tong-tai-bien-thanh-thu/248933/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.