Chu Hảo không phục, rõ ràng Quân Hiên Thành chỉ là một tên ma tộc thấp kém mà tại sao lại lọt được vào mắt xanh của Mộ Từ Liên, trong khi đó bản thân hắn ta chỉ có thể lăn lộn ở ngoại môn hết ngày này đến tháng nọ.
Ngay lập tức trong cái đầu chứa toàn bã đậu đó lại nhảy ra một suy nghĩ điên rồ, như một mồi lửa lan ra đốt rụi tâm trí. Chu Hảo quát lên:
"Một trăm roi này ta không nhận."
Mộ Từ Liên đang quay lưng đỡ Quân Hiên Thành dậy thì nghe được lời nói ngông cuồng ấy, trong lòng liền lạnh thêm mấy phần.
"Ồ, vậy ngươi cảm thấy bản thân không sai, hay là nói ta phán oan cho ngươi rồi?"
Mặc cho đám người can ngăn, Chu Hảo vẫn cố chống đối đến cùng, "Tên tạp chủng này là người ma tộc, bản tính man rợn, làm ác vô số, thân là chính đạo phải nên diệt trừ từ sớm mối họa này chứ không phải bao che, lấp liếm cho qua chuyện."
Mở miệng ra toàn là triết lý nhưng không hiểu sao Mộ Từ Liên lại thấy chúng bốc mùi kinh khủng.
Chu Hảo lâm vào đường cùng, càng nói càng hăng, "Nếu hôm nay sư thúc phạt bọn ta thì không khác gì là đồng lõa tiếp tay cho ma tộc.."
Nhưng Mộ Từ Liên cũng không phải cục bông mềm để mặc người nắn bóp, hắn thả uy áp cường giả khiến cả đỉnh Bạch Thiên Sơn phải rúng động.
"Từ bao giờ mà đám tiểu bối các ngươi có quyền dạy đời ta vậy hả?"
Chu Hảo và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-thanh-phao-hoi-chi-muon-lam-mot-su-ton-guong-mau/2597742/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.