Nghe âm thanh, Ân Việt kinh ngạc nhìn qua.
Thấy rõ cái đầu lâu kia, là gương mặt của Thường Tân, nụ cười trên môi Ân Việt cứng lại, cứng nhắc quay đầu nhìn nụ cười tràn đầy ý vị không rõ của Sở Thần, trong lòng phát lạnh.
Muốn mở miệng, muốn chất vấn, nhưng tất cả đều không làm được, chỉ có thể phát ngốc mà nhìn Sở Thần.
\-Không cần nhìn ta như vậy, ta đáp ứng sẽ không giết hắn, chỉ cần trong thời gian hành hình hắn kêu lên, cắt đứt bàn cờ này ta sẽ không giết hắn.
.
Sở Thần không sao cả nói, hờ hững lạnh nhạt đến mức khiến Ân Việt không dám tin tưởng người trước mắt là Sở Thần.
\-Thật ra còn có một cách nữa.
\-Ngươi thấy những nước cờ trên bàn không? Mỗi nước cờ người kia\(người hành hình\) sẽ cắt một miếng thịt, chỉ cần ngươi dùng thời gian ngắn nhất thắng ta, ta sẽ cho bọn họ hiện thân.
\-Nhưng mà ngươi kéo dài thời gian, cũng kéo dài nước cờ, cuối cùng còn để cho ta thắng.
Sở Thần mị mắt, cười âm trầm bàn tay chơi đùa những con cờ màu đen.
\-Ngươi... ngốc... tại sao lại ngốc như vậy...
Ân Việt khô khan phun ra vài chữ, lục phủ ngũ tạng ẩn ẩn đau đớn, đau đớn như khoét tim.
\-Thật ra hắn không những ngốc, còn ngu. Bởi vì không muốn nhìn vui vẻ của ngươi bị cắt đứt, nên hắn không lên tiếng phá tan bầu không khí của chúng ta, bởi vì bị cắt đến người không ra ngoài ma không ra ma nên không dám gặp ngươi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-roi-ta-cung-phan-dien-dam-luyen-ai-mong/3262219/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.