\-Nhanh cái tay lên! Bị gãy à?!
Hạ nhân thô lỗ đạp lên thân Cơ Y Lệnh một cái, y ngã xuống nền gạch cứng rắn, đầu gối và khuỷnh tay đều phát đau.
\-Hừ!
Hạ nhân kia khinh miệt hừ một cái, sau đó bước đi.
\[Chủ nhân! Hắn ta thật quá đáng!\]
\-Không sao...
Cơ Y Lệnh nhàn nhạt địa đạo, chống tay đứng dậy, nhặt lại cái khan, tiếp tục chà lao cầu thang.
Linh Ly nhìn thân ảnh kia, gầy yếu như vậy cô đơn như vậy... Trong lòng không khỏi hoảng hốt, giống như chính mình đã quên đi thứ gì đó.
Ký ức của Linh Ly bây giờ rất mơ hồ, những chuyện về quá khứ lại càng không nhớ rõ, trong đầu chỉ có mỗi hình ảnh của Cơ Hàn... đôi mắt dịu dàng của Cơ Hàn...
Linh Ly lắc đầu, không suy nghĩ nữa. Nàng vô thức vuốt ve hạt châu màu thiên lam trong tay, hơi siết chặt dường như muốn bóp nát nó.
Đôi mắt đột nhiên thanh tỉnh, viên châu trên tay cũng theo đó mà biến mất, Linh Ly quay về bông hoa của nàng.
....
\-Chủ nhân!
Linh Ly hoảng hốt đến mức quên dùng truyền âm, trực tiếp nói ra khỏi miệng.
Cơ Y Lệnh nhìn qua, ý hỏi Linh Ly muốn nói gì. Bàn tay thì tiếp tục công việc bổ củi, là một cung điện dưới biển, cũng không viết hạ nhân lấy đâu ra củi mà cứng nhứ đá, rất khó bổ đôi.
\-Chủ nhân, có người đến đây!
Cơ Y Lệnh nghe vậy gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Bây giờ Cơ Y Lệnh trầm lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-roi-ta-cung-phan-dien-dam-luyen-ai-mong/3262212/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.