Lúc Cơ Y Lệnh và Lâm Vong phát hiện Sở Thần đã đi là 1 canh giờ sau.
Gọi mãi không thấy tiếng đáp lại của Sở Thần, cả hai bước vào lều, quả nhiên nhìn thấy bức thư Sở Thần lưu lại.
Biết Sở Thần không phải vô cớ biến mất, Lâm Vong và Cơ Y Lệnh tiếp tục cưỡi ngựa đến Tu Mi thành , nơi phụ mẫu Cơ Y Lệnh ở.
Tại sao lại cưỡi ngựa mà không phải ngự kiếm? Bởi vì linh hồn lực của Lâm Vong trong lần chiến đấu trước bị hao tổn, đến giờ vẫn không hồi phục a.
Mất thêm nửa ngày cưỡi ngựa \(là tọa kỵ của Cơ Y Lệnh và Lâm Vong , tọa kỵ là được thuần hóa từ dã thú hoặc huyễn thú , nhưng ở trong Cơ gia Cơ Y Lệnh và Lâm Vong không quá nổi bật, vì vậy tọa kỵ của bọn họ chỉ là dã thú bình thường\) cuối cùng cũng đến Tu Mi thành.
Dừng trước cổng thành Cơ Y Lệnh ngước lên, không biết là do tình cảm mà cơ thể này còn lưu lại hay do thứ gì, tóm lại y có một cảm giác...
Đi xa về nhà.
Rốt cuộc cũng về nhà rồi.
Cơ Y Lệnh xuống ngựa, dựa theo ký ức mà đi về phía đông.
Cơ gia Tu Mi thành là một trong 3 gia tộc lớn nhất thành, Tu Mi thành không quá phồn hoa bởi vì địa lý xa xôi hẻo lánh, nhưng nơi này lại rất trật tự và mang đến cho người ta cảm giác an toàn.
Cơ Y Lệnh dừng trước cửa Cơ gia, gõ gõ.
"Cốc cốc"
"Cạch"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-roi-ta-cung-phan-dien-dam-luyen-ai-mong/3262205/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.