Lúc Cơ Y Lệnh và Lâm Vong phát hiện Sở Thần đã đi là 1 canh giờ sau.
Gọi mãi không thấy tiếng đáp lại của Sở Thần, cả hai bước vào lều, quả nhiên nhìn thấy bức thư Sở Thần lưu lại.
Biết Sở Thần không phải vô cớ biến mất, Lâm Vong và Cơ Y Lệnh tiếp tục cưỡi ngựa đến Tu Mi thành , nơi phụ mẫu Cơ Y Lệnh ở.
Tại sao lại cưỡi ngựa mà không phải ngự kiếm? Bởi vì linh hồn lực của Lâm Vong trong lần chiến đấu trước bị hao tổn, đến giờ vẫn không hồi phục a.
Mất thêm nửa ngày cưỡi ngựa \(là tọa kỵ của Cơ Y Lệnh và Lâm Vong , tọa kỵ là được thuần hóa từ dã thú hoặc huyễn thú , nhưng ở trong Cơ gia Cơ Y Lệnh và Lâm Vong không quá nổi bật, vì vậy tọa kỵ của bọn họ chỉ là dã thú bình thường\) cuối cùng cũng đến Tu Mi thành.
Dừng trước cổng thành Cơ Y Lệnh ngước lên, không biết là do tình cảm mà cơ thể này còn lưu lại hay do thứ gì, tóm lại y có một cảm giác...
Đi xa về nhà.
Rốt cuộc cũng về nhà rồi.
Cơ Y Lệnh xuống ngựa, dựa theo ký ức mà đi về phía đông.
Cơ gia Tu Mi thành là một trong 3 gia tộc lớn nhất thành, Tu Mi thành không quá phồn hoa bởi vì địa lý xa xôi hẻo lánh, nhưng nơi này lại rất trật tự và mang đến cho người ta cảm giác an toàn.
Cơ Y Lệnh dừng trước cửa Cơ gia, gõ gõ.
"Cốc cốc"
"Cạch"
Cách cửa rất nhang mở ra, một thiếu niên ló đầu ra, nghi hoặc.
\-Ai?
\-Tiểu Tứ, là ta.
Cơ Y Lệnh gật đầu.
Vốn dĩ nghĩ, nếu tiếp xúc với những người thân của nguyên chủ, y có thể sẽ khó xử và xa lạ, thế nhưng khi chân chính gặp người thật... Cơ Y Lệnh lại cảm thấy rất thân quen, tựa như y chính là Cơ Y Lệnh chân chính kia.
\-Thiếu gia!
Tiểu Tứ kinh hỉ, vội vàng chạy ra, có vẻ hỏi han ân cần một phen. Biết tính cách của Tiểu Tứ, Cơ Y Lệnh giành lên tiếng trước.
\-Vào nhà rồi nói.
\-Vâng, vâng.
Tiểu Tứ gật đầu, đến giờ mới chú ý đằng sau Cơ Y Lệnh còn có người, biết là bằng hữa của thiếu gia liền vội mời vào nhà.
Tiểu Tứ là con của nhũ mẫu Cơ Y Lệnh, nhỏ hơn nguyên chủ một tuổi, từ nhỏ liền lớn lên cùng y, tính tình tuy hấp tấp nhưng tốt bụng, chỉ là cũng thường lải nhải giống như Liêu Vũ...
\-Thiếu gia, người có mệt không? Muốn uống gì hay ăn gì không? Đường xa mệt mỏi, người muốn tắm trước không?
Cơ Y Lệnh im lặng nghe vị này lải nhải, thật là, Tiểu Tứ nhỏ hơn y một tuổi, thế nhưng cứ thích bày ra vẻ mặt ông cụ non.
\-Tiểu Tứ, trước tiên thông báo cho phụ mẫu trước, ta và Lâm đại ca đã đi một ngày đường, chuẩn bị chút nước tắm... thêm vào một ít đồ ăn, sửa soạn xong ta đi gặp cha mẹ.
\-Vâng, thiếu gia và Lâm công tử chờ chút.
Tiểu Tứ hành lễ thối lui.
Bởi vì gia đình bị trục xuất , những hạ nhân trong Cơ gia đều chạy trốn, hiện giờ trong Cơ gia này ngoài những người làm lâu năm và tận tâm, đã không có hạ nhân nữa rồi.
\-Không sao, đệ còn có huynh.
Lâm Vong nhận ra mất mát của Cơ Y Lệnh , lên tiếng.
Cơ Y Lệnh thở dài.
\-Thật ra đây cũng là bình thường, những hạ nhân chạy trốn kia cũng chỉ là không muốn tai bay vạ gió, đệ cũng không buồn bực gì, chỉ là có chút cảm khái thôi.
\-Ta sẽ mãi mãi không rời đệ.
Không biết mạch não Lâm Vong như thế nào, tóm lại có vẻ hắn ta đã bổ não ra cái gì đó, vậy nên mới dùng giọng điệu trịnh trọng nói ra câu này.
\-Phốc...
Cơ Y Lệnh bị giọng điệu nghiêm túc của Lâm Vong chọc cười , nặng nề trong lòng cũng giảm bớt.
Rời khỏi phòng khách, Cơ Y Lệnh tựa vào gốc cây trước viện...
Y đang chờ, chờ Lâm Vong chủ động nói cho y biết Lâm Vong chính là Túc Liễm \- Thiếu Cung Chủ Cung Hải Loan.
Lâm Vong nhìn bóng dáng Cơ Y Lệnh đằng trước, trong lòng rối rắm và do dự.
\-Lâm đại ca, huynh không có gì muốn nói với ta sao?
Cơ Y Lệnh thật sự là nhìn không được vẻ mặt rối rắm này của Lâm Vong, bình thường ôn hòa hữu lễ, ăn nói cũng rất văn vẻ mà, tại sao bây giờ lại bày vẻ mặt khó xử như lần đầu tỏ tình này chứ.
Lâm Vong chợt ngẩng đầu, nhìn thật sâu vào mắt Cơ Y Lệnh... cuối cùng thở dài.
\-Thật ra, thật ra ta là Thiếu Cung Chủ của Cung Hải Loan... tỷ tỷ của ta là Cung Chủ, tỷ ấy muốn 3 ngày sau ta dẫn theo ái nhân về Cung Hải Loan.
Sở dĩ Lâm Vong rối rắm, là bởi vì Cung Hải Loan không phải là chính đạo cũng không phải tà đạo, thế nhưng là nửa chính nửa tà, khó phân biệt tốt xấu.
\-Y Lệnh, đệ có nguyện ý làm ái nhân của ta không?
Lâm Vong vừa khẩn trương vừa hồi hộp vừa chờ mong , trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nói thật... cho dù đứng trước ngàn vạn huyễn thú, Lâm Vong cũng không khẩn trương như bây giờ.
Dưới gốc cây và ánh nắng vàng, ái nhân của hắn gật đầu, giọng nói dịu dàng lại chân thành.
\-Đệ nguyện ý.
Lần đầu gặp nhau, đã định trước hai người sẽ dây dưa.
Giống như năm đó, một ánh mắt lạnh lẽo, đã cướp đi một trái tim vô tri.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]