Thân thể mềm nhũn lại nóng rực.
Lý trí bị dược vật ảnh hưởng , thân thể lại không nghe điều khiển. Cơ Thiếu Khiêm cố gắng nhìn lên, quả nhiên thấy gương mặt xem kịch vui của Giản Thiếu Vân...
Bởi vì chắc chắn Cơ Thiếu Khiêm sẽ không chạy, cho nên Giản Thiếu Vân đã thu hồi Nguyệt Hồn.
Cơ Thiếu Khiêm cắn môi, cố nhoài người dậy, nhưng thân thể mềm mại như không xương, không đứng nổi.
\-Thiếu Vân...
Hắn nhỏ giọng nức nở, giọng điệu run rẩy như bị tan vỡ.
Giản Thiếu Vân nhìn Cơ Thiếu Khiêm khác thường liền hoảng sợ, bước qua đỡ Cơ Thiếu Khiêm.Bàn tay đặt trên mạch tượng, nhưng lại không phát hiện bất cứ bất thường nào.
Cơ Thiếu Khiêm lật tay, nắm lấy cổ tay Giản Thiếu Vân, kéo mạnh, đồng thời dùng hết sức để lật người, đè Giản Thiếu Vân dưới thân.
Cơ Thiếu Khiêm muốn vận dụng Nguyệt Hồn tấn công người kia... nhưng mà không thể, linh hồn lực bị khóa.
Giản Thiếu Vân sực tỉnh từ trong kinh ngạc, hắn cong môi cười..
\-Ca ca ~ huynh thật chủ động ~
Cơ Thiếu Khiêm nhìn người dưới thân, bi thương mở miệng.
\-Đệ thật sự... hận... hận ta .... đến vậy sao?
\-Hận?.... Ca ca, nếu là đệ cũng làm như vậy với huynh, huynh sẽ hận đệ không?
\-Ta, đã biết...
Cơ Thiếu Khiêm trong lòng co rút , một giọt nước mắt mặn đắng chảy xuống.
"Đúng vậy a... sau lại không hận, ta chính tay đẩy đệ ấy vào chỗ chết... sao có thể không hận! "
\-Nếu... đệ thích... vậy tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-roi-ta-cung-phan-dien-dam-luyen-ai-mong/3262191/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.