Được một đôi mắt đẹp nhìn chăm chú, sẽ có cảm giác gì?
Tựa như trong thế giới của người ấy chỉ có một mình bạn vậy.Chớp mắt một cái là lại tới cuối tuần.
Trác Tuyên nhắn tin để chắc chắn chuyện Tiểu Trịnh sẽ tới nhà anh xem bóng đá, nhỡ đâu Tiểu Trịnh lại quên mất, mà thực ra Tiểu Trịnh cũng muốn quên lắm, bởi bây giờ cậu vừa nhìn thấy Trác Tuyên là lại nghĩ tới hình ảnh Kỳ Chân nói với mình có phải là ngươi thích ta rồi không, ký ức trong giấc mơ rành rành trước mắt, cảm giác một ngụm máu bị kẹt ở yết hầu vẫn còn rất rõ ràng.
Đúng là làm bậy mà.
Không biết nên làm sao, đã đồng ý với người ta rồi thì nhất định phải làm, Tiểu Trịnh xách một cân cua và ít rau tới nhà Trác Tuyên.
Đối phương sống trong khu biệt thự, vào cửa tiểu khu phải có giấy tờ chứng minh danh tính, Tiểu Trịnh cứ tưởng sẽ rất phiền toái, ai ngờ chủ nhà đã chờ ngoài tiểu khu từ sớm, chỉ thiếu đường không giơ tấm biển trên có viết: “Cung nghênh Tiểu Trịnh đại đại.”
“Anh chờ bao lâu rồi?” Tiểu Trịnh hơi ngại.
“Không lâu đâu không lâu đâu, anh đến chơi còn mang đồ tới làm gì!” Trác Tuyên cười rạng rỡ.
“Ra ngoài ăn cũng phiền, gọi bên ngoài đưa tới nhà lại không có thành ý, trù nghệ của tôi không tốt lắm, ăn tạm một chút, chỉ là làm vài món ăn, ăn tạm ăn tạm, anh đừng ghét bỏ.”
Trác Tuyên không nói hai lời, giành lấy cầm đồ trên tay cậu, Tiểu Trịnh không cướp lại được, đành kệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-ky/179182/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.