Trên đường trở về Chi Ảnh Cung, mã xa đi ngang một con phố tấp nập.
"Mùi gì mà thơm thế nhỉ, thanh thanh mà ngọt ngọt." - Trần Nguyên vừa đánh xe vừa hít hít mũi.
"Chè hạt sen, Hữu hộ pháp chưa thấy bao giờ sao?" - Vương Diệp vén rèm, nhìn hàng chè mà hồi tưởng lại chè hạt sen mát lạnh mà mẹ y hay nấu lúc chưa xuyên đến đây.
"Ta chưa. Sen trong đầm cũng chỉ được hái để trang trí, chưa bao giờ được lấy làm thức ăn."
"Tại sao?" Vừa ngon vừa bổ mà không được ăn! Lãng phí!
"Cung chủ thích Bạch Liên Hoa thơm thơm mềm mềm nên không nỡ ăn."
"Vậy khi nào về, ta thử nấu cho ngươi ăn, thực sự rất ngon."
"Cảm tạ Vương công tử, ngươi quả thật khác hoàn toàn với lúc xưa."
Nghe vậy, Vương Diệp cũng chỉ cười cười. Mã xa lại tiếp tục đi.
Đã chạng vạng nhưng chỉ mới đến chân núi, Trần Nguyên nói với Vương Diệp rằng sẽ ngồi nghỉ ngơi một chút ở quán nước nhỏ. Dù quán không có lấy một người khách, nhưng lại là điểm sáng nhất chân núi ấy.
"Đa tạ hai vị đại nhân đã ghé vào quán của lão già đây, hai vị muốn dùng gì?"
"Một ấm trà nóng là được." - Trần Nguyên đưa lão già một miếng bạc.
"Khoan đã... Vị đại nhân này, ta có thể hỏi một chút không?" - Lão chỉ vào Vương Diệp.
"Bọn ta không..." "Ngươi cứ hỏi đi." - Trần Nguyên tính từ chối khéo, Vương Diệp lại cắt lời.
Lão già cười cười.
"Ngươi có phải... Không có thê tử nhưng lại có một phu quân?"
Vương Diệp đang định hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-khong-co-nu-chu-bach-lien-hoa/763587/chuong-14-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.