Đau đến mức không thể ngồi dậy được, Vương Diệp đành nhắm mắt nằm trước cửa Chi Ảnh Cung. Mong rằng có ai đó đến đỡ mình vào trong.
"Bạch Phu nhân! Sao ngươi lại nằm đây! Bạch Phu nhân!" - Tiểu Lam bước ra khỏi cổng đã thấy Vương Diệp nằm dưới đất đầy bụi bẩn.
Thấy Vương Diệp nằm nhắm mắt yên lặng, nó một thân nhỏ bé, kéo một người lớn đi vào cổng. Nhưng mà nó chả thấy y nặng tẹo nào.
"Đừng... Đi sân sau... Khụ khụ." - Y ho ra một ngụm máu.
"Bạch Phu nhân! Ngươi tỉnh rồi! Chi Ảnh Cung rộng lớn thế này, biết bao nhiêu phòng, ngươi ở sân sau làm gì chứ!"
"Cung chủ..." - Y thều thào chút hơi.
Một chút sức lực ngẩng đầu cũng không có, y chỉ có thể gắng sức bám trụ vào Tiểu Lam, vừa cố gắng bước đi để không ngã đè thằng nhỏ.
Tiểu Lam thấy tóc tai Vương Diệp xuề xoà trước mặt, vén tóc qua bên tai giúp y.
Nó thấy được vết bùn đen của giày còn bám trên má y, nổi bật và trái ngược với khuôn mặt trắng bệch như không còn một giọt máu.
"Vậy... Ta đỡ ngươi ra sân sau. Ngươi ráng gượng đau một chút, ta sẽ kêu Hữu hộ pháp đến chữa cho ngươi. Ngươi mệt mỏi đến ướt đẫm cả lưng áo rồi này."
Chỗ bụng bị đấm và đầu vẫn đau âm ỉ, Vương Diệp chỉ có thể mím môi như nói lời đồng ý.
Chỉ cách một khoảng để đến sân sau, nhưng với Vương Diệp như dài cả thế kỉ.
Tiểu Lam có chìa khoá nhà kho, nó liền mở cửa, đặt tạm Vương Diệp xuống đất.
"Phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-khong-co-nu-chu-bach-lien-hoa/763583/chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.