"Mặc kệ y, ta không quan tâm. Chỉ cần đừng làm khó dễ ta, muốn làm gì ta cũng không xen vào." - Vương Diệp cười cười.
"Ngươi bây giờ sẽ ở đây với ta sao?" - Chu Hiên hỏi.
"Nếu ngươi không phiền, ta xin trú vài hôm."
"Ta đã xem ngươi là đệ đệ của ta rồi, cứ thoải mái."
"Đa tạ. Vậy bỏ qua chuyện thuốc dược cho ta nhé."
"CÒN LÂU! LẠI ĐÂY ĐẤM LƯNG CHO CA! Hết dựa vào gốc cây lại nằm sõng soài ra đất mệt chết ca rồi."
"Được được đến đệ đấm lưng cho ca. Có lỗi với ca rồi." - Vương Diệp cười bất đắc dĩ.
Vừa nằm sấp, úp mặt xuống gối, cửa chính lại vang lên tiếng kẽo kẹt.
"Hiên đệ, ca ca đến thăm ngươi đây." - Chu Văn bước vào, vẫn là y phục tím, tay phe phẩy quạt.
"Ca ca!!!" - Chu Hiên ngồi bật dậy, phóng xuống giường nhưng chân kẹt vào thành giường, thành ra không phải mặt hôn đất, mà là mông hôn đôi guốc gỗ. Chỗ vừa nãy hoạt động đang hơi rát, lại đập vào guốc khiến y kêu la oang oáng.
"Ca ca mi vừa đến, mi la ó cái gì." - Chu Văn nhìn Chu Hiên, rồi lại nhìn đến Vương Diệp. "Vị này là..."
"Ta là Vương Diệp." - Vương Diệp cúi đầu chào hỏi.
"Nghe bảo Mộ Dung Hành bắt cóc ngươi, sao lại ở đây? Hiên đệ, ngươi còn chơi với cả tên kia?" - Chu Văn dùng quạt đập đập vào đầu Chu Hiên.
"Ca ngươi nghĩ làm sao vậy. Ta mà lại thèm chơi với tên ẻo lả ấy!" - Chu Hiên phủi phủi mông đứng dậy.
"Vương Diệp, một tí ta dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-khong-co-nu-chu-bach-lien-hoa/763582/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.