“Mộ Phong Vân giỏi quá! Đánh rất hay!”
“Trời ạ! Quải Vương Mộ Phong Vân.”
“Mộ Phong Vân thật đáng ngưỡng mộ.”
Trong phòng tiếng nói chuyện rì rầm lúc to lúc nhỏ, từ lúc bắt đầu tự học cho đến tiết Tiếng Anh, phòng học cứ luôn ồn ào như vậy. Mặc dù giáo viên đã nhắc nhở nhiều lần rằng học sinh không được quay ngang quay ngửa nhưng chẳng hề có tác dụng gì, ai nấy đều coi như không nghe thấy gì rồi cứ tiếp tục làm việc riêng, giáo viên thấy vậy thì tức giận đến nỗi quát to: “Trật tự!”
Tạm thời không bàn đến việc Mộ Phong Vân trong lời đồn rốt cuộc là người như thế nào, tài giỏi ra sao, đằng nào thì cũng chẳng có liên quan gì đến cậu thiếu niên đẹp trai đang nằm bò ở trên bàn kia.
Cho dù là cùng tên cùng họ với “Quải Vương” mà mọi người nói thì cuộc đời của hai người này thật sự khác biệt rất lớn.
Ba mẹ của thiếu niên ấy đã ly hôn từ khi anh còn rất nhỏ, từ đó anh sống cùng với ba, mẹ kế và con trai riêng của bà ta và ba anh. Cuộc sống tuy không khổ cực nhưng cũng chẳng có gì đặc sắc đáng để nói.
Cuộc sống của anh cũng chẳng thuận buồm xuôi gió được như họ.
Việc các bạn học hét lên một câu: “Mộ Phong Vân giỏi quá!” rồi nịnh bợ Quải Vương, không biết có khiến người ta cảm thấy đáng ghét hay không, chứ Mộ Phong Vân thật sự hơi khó chịu.
Khó chịu thì đúng là khó chịu, nhưng càng không nhịn được những điều hấp dẫn trong sách.
“Cầm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-yeu-su-huynh-phan-dien/175620/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.