Mộ Phong Vân sửng sốt, đờ người đứng im tại chỗ. 
Thẩm Long Ngọc thì ngược lại với hắn, phản ứng rất nhanh, chạy gấp về phương hướng phát ra âm thanh. Thân pháp của vị sư huynh này không tệ, gần như có thể được xưng là di chuyển trong nháy mắt, mới nhảy một cái đã vọt lên phía trước cả quãng đường dài. 
Lúc này Mộ Phong Vân mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo. 
Tuyết đọng trên núi vẫn còn rất dày, bốn phía xung quanh toàn là cây cối, vậy mà Thẩm Long Ngọc lại bay thẳng một đường như thể biết rõ âm thanh phát ra từ đâu. Mộ Phong Vân cảm thấy vị đại sư huynh này đúng là tai thính mắt tinh, còn mình thì không có bản lĩnh như hắn, không phán đoán được rốt cuộc tiếng khóc kia truyền đến từ chỗ nào, chỉ có thể vô ý thức đi theo hắn. 
Sau khi đi ước chừng trăm mét, dường như Mộ Phong Vân có thể nhìn thấy một thân ảnh trong bóng tối. 
Tiếp tục chạy tiến gần, có thể thấy rõ đấy là thân hình của một thiếu nữ đang loạng choạng chạy về phía trước. Nàng ta vừa thở hổn hển vừa thút thít hô hào cái gì đó, mà ở sau lưng nàng ta lại có một vài bóng đen đang đuổi theo. 
Trông thấy hai người bọn họ chạy như bay đến gần, nàng ta như thể lấy lại được sức lực, vừa đẩy nhanh tốc độ vừa hô lên: "Mau cứu ta!" 
Thẩm Long Ngọc chạy ngang qua thân thiếu nữ, lao thẳng về phía những người đuổi theo phía sau nàng ta, một tay nắm lấy vỏ kiếm Phục Lân, vung một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-yeu-su-huynh-phan-dien/1604302/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.