Không bao lâu sau, đồ ăn nóng hổi được bày trên bàn, sau khi ăn xong hai người định thu dọn đồ đạc rồi hôm nay lại tiếp tục đi mua sắm.
Nhưng lúc lên đến tầng hai, Mộ Phong Vân chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cửa phòng của Thẩm Long Ngọc và Dịch Ngọc Mai đóng, nhưng lại không có một âm thanh nào từ bên trong.
Theo lý mà nói, Dung Phó Tinh dẫn theo một nhóm người hùng hùng hùng hổ hổ đi bắt hai tên nhóc, cho dù không đến mức long trời nở đất nhưng cũng sẽ không đến mức yên tĩnh như vậy.
Và cánh cửa vẫn chưa đóng... Mộ Phong Vân cảm thấy hơi kỳ lạ.
"Chẳng lẽ hai người kia chuồn đi rồi.” Thẩm Long Ngọc cười tủm tỉm: "Ta đoán, lúc nghe thấy chúng ta dưới lầu nói chuyện bên dưới liền chuồn đi rồi."
"..." Yêu đương thôi cũng thật khó khăn mà.
“Đi thôi, thu dọn đồ đạc, chúng ta phải nhanh chóng mới được. Hôm nay còn rất nhiều việc phải làm.” Thẩm Long Ngọc nói xong rồi bước vào phòng: “Đồ của người khác đại khái cũng đã mua xong hết, nhưng của Khưu sư thúc còn một danh sách dài chưa xong đâu. Đệ đi thu dọn đồ đạc, còn ta sẽ khiêng đồ đạc lên xe bò. "
"Được."
…
“Soạt!”
Tiếng chổi quét trên nền phiến đá xanh, tạo ra âm thanh vui tai.
Sáng sớm nay lại có một trận tuyết rơi nữa, tuy không lớn nhưng cũng đọng lại một lớp mỏng trên con đường trên núi. Lúc này, hai bóng người đang từ từ di chuyển từng chút một, cây chổi trên tay của họ không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-yeu-su-huynh-phan-dien/1604301/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.