Chương trước
Chương sau
Hạ Vân Du về đến nhà, bắt gặp Điền thúc đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, ánh mắt nàng nhu hòa, có người thân thật tốt, thời gian này nàng cảm nhận được tình yêu thương của Điền thúc thật rõ ràng.
Nàng đã xem thúc ấy như phụ thân của mình, nắm chặt đấm Hạ Vân Du tự nói với mình: nàng nhất định sẽ bảo vệ người thật tốt.
Hạ Vân Du không nói thân thế của nàng cho Điền thúc biết, nàng sợ Điền thúc sẽ lo lắng. Nếu bọn người kia phát hiện nàng còn sống thì Điền thúc sẽ gặp nguy hiểm vì vậy mấy tháng nay nàng chỉ quanh quẩn trong núi không đi ra ngoài hy vọng không ai phát hiện.
Nàng muốn rũ bỏ thân phận con cháu Hạ gia, sống một cuộc sống của riêng nàng, không muốn gánh mối thù này, có thể nói nàng ích kỉ, nhưng oan oan tương báo bao giờ mới dứt, nàng hiểu rõ câu nói đó.
' Điền thúc ' Bàn tay nhỏ nhắn của Hạ Vân Du bám lấy vạt áo của Điền thúc lắc lắc: ' Con rất nhớ người a '
' Con còn dám nói, sao giờ này mới về? ' Cốc đầu Hạ Vân Du một cái Điền thúc tức giận nói.
Lúc nãy không tìm thấy Hạ Vân Du, lòng Điền thúc như lửa đốt, vào phòng của nàng thì mới phát hiện lá thư để lại bảo nàng có thể về trễ, lúc ấy Điền thúc mới thở phào nhẹ nhõm.
' Con xin lỗi, ngày hôm qua....' Hạ Vân Du nhỏ giọng nói ngắn gọn chuyện nhận Phạm lão làm sư phụ.
' Người đừng lo lắng, Phạm lão rất tốt ' Thấy trong mắt Điền thúc tràn đầy lo lắng, Hạ Vân Du gấp gáp nói.
' Con bảo ta làm sao không lo lắng đây? Con còn nhỏ như vậy người khác bán con, con còn giúp người ta đếm tiền'
'...' Trán Hạ Vân Du xuất hiện vài vạch đen, hai kiếp cộng lại nàng cũng gần ba mươi, Điền thúc nói nàng còn nhỏ. Haiz làm trẻ con không tốt tí nào a.
' Được rồi, ngày mai ta sẽ đi xem người kia thế nào, con giúp ta dọn ra bàn đi'. Giọng nói không cho phép cự tuyệt.
--- ------ ---------
' Hôm nay, ta nghe nói các tông phái đang tập trung bồi dưỡng nhân tài, chờ đến cuộc thi Vân Tinh mười năm tới' Vì sợ Hạ Vân Du buồn chán, Điền thúc thường mang một số tin tức nghe được nói cho nàng.
' Vân Tinh ' Nhỏ giọng lặp lại, sao nàng cứ thấy quen quen nhỉ? Đúng rồi! Hạ Vân Du bừng tỉnh, Vân Tinh hội làm sao nàng có thể quên chứ? Cuộc thi này là nơi nữ chủ toả sáng, cũng là nơi gặp nam chủ.
Vân Tinh là một cuộc thi lớn nhất đại lục Thánh Vân giành cho thế hệ trẻ, nơi đây không quan trọng thân phận, chỉ cần có thực lực, thì sẽ được tôn trọng.
Đây chính là một chiến trường thật sự, người vào thì dễ nhưng chưa chắc còn mạng để đi ra. Nhưng số lượng người tham gia hằng năm luôn tăng rất nhiều, đương nhiên phần thưởng là mục đích của những kẻ không sợ chết kia.
Người chiến thắng sẽ được vào Vân Tinh Các lựa chọn ba bảo vật từ trong đó, phải biết rằng Vân Tinh Các là nơi cất giữ bảo vật nhiều vô số.
Nữ chủ vì thắng được cuộc thi nên mới có được đan dược tiên phẩm giúp nàng tấn cấp Kim Đan, cũng trong Vân Tinh Các nàng ta tìm được Thần Khí cùng tìm được cơ duyên truyền thừa. Bàn tay vàng của nữ chính đúng là không thể so được.
' Ừ, là cuộc thi năm trăm năm mới tổ chức một lần.' Đột nhiên Điền thúc có một dự cảm không tốt: ' Con đừng đến đó ' Điền thúc bất ngờ bật ra câu nói.
' Vâng, con sẽ không đi ' Không nhận ra sự luống cuống của Điền thúc, Hạ Vân Du bình thường nói, nàng cũng không muốn gặp rắc rối đâu.
Điền thúc xua tan nỗi buồn phiền trong lòng, hắng giọng chuyển sang tin tức khác. Bữa cơm kết thúc bằng tiếng cười của hai người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.