Chương trước
Chương sau
Vừa vào không gian Hạ Vân Du liền giật mình, đôi mắt sáng rực của tiểu Bạch đang nhìn nàng chằm chằm.
Đột nhiên đôi mắt phượng của Hạ Vân Du loé lên tia trêu đùa, nhếch môi nở nụ cười tiến đến gần tiểu Bạch đồng thời giở giọng lưu manh:
' Thế nào, không phải là thích gia đi? ' Nói xong còn kết hợp nâng cằm tiểu Bạch lên nháy mắt vài lần với hắn.
Mặt tiểu Bạch từ từ đỏ lên lan ra cả vành tai, trừng mắt nhìn nàng: ' Ngươi nói lung tung gì vậy?' .
' Ha ha, mỹ nhân còn thẹn thùng? ' Nàng phát hiện tiểu Bạch đỏ mặt rất dễ thương nha sau này phải thường xuyên chọc hắn mới được ha ha.
Tiểu Bạch mà biết Hạ Vân Du đang nghĩ gì, khẳng định là hắn sẽ bóp chết nàng ngay lập tức, làm ơn đi đó là hưng phấn vui mừng được không?
Quyết định không quan tâm đến giọng nói khiêu khích của Hạ Vân Du tiểu Bạch gạt bỏ móng vuốt của nàng, ghét bỏ dùng khăn lau mặt sau đó hỏi: ' Người đến Tử Hồ? '
' Tử Hồ? ' Hạ Vân Du ngẩn ra. Tên thật lạ nàng chưa nghe qua. Khoan đã, Tử Hồ? Hồ nước màu tím? Nước tím? Không phải hồ nước lúc nãy chứ? Đưa mắt nhìn tiểu Bạch.
' Đúng vậy, hồ nước màu tím ' Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Hạ Vân Du, đôi mắt mong chờ.
' Vậy thì sao? ' Bình tĩnh nhìn tiểu Bạch, không phải có chuyện gì nàng không biết chứ?
' Thật sự, thật sự người đến đó sao? ' Tiểu Bạch kích động nắm vai Hạ Vân Du lắc lắc.
' ... ' Gạt tay tiểu Bạch, Hạ Vân Du nhíu mày: ' Sao vậy?'
' Người nhìn cánh tay trái của mình đi '
Hạ Vân Du nâng tay lên tỉ mỉ quan sát, quả nhiên..tay nàng rất đẹp nha, bàn tay thon gọn, các ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn, móng tay còn hồng hồng, làn da trắng mịn.
Hạ Vân Du đang bận ngắm nhìn bàn tay không để ý sắc mặt của tiểu Bạch lúc đỏ lúc đen, môi mím chặt hiển nhiên là đang kiềm chế cơn giận.
' Hạ Vân Du ' Tiểu Bạch nghiến răng gầm lên.
' A ' Thấy đôi mắt tràn đầy lửa giận của tiểu Bạch, Hạ Vân Du thành thật quan sát cánh tay lần nữa sau đó khó tin nhìn lòng bàn tay có một búp hoa dần hiện lên, nhìn qua giống như hoa sen nhưng điều khác biệt là nó có màu tím, xung quanh ánh lên tia sáng ngũ sắc.
' Tương truyền rằng hoa Tử Liên chỉ sinh trưởng được trong Tử Hồ, hút tinh khí của hồ mà lớn lên nhưng chỉ khi gặp máu người thích hợp nhỏ vào thì Tử Liên mới nở hoa. Nếu hấp thụ được hoa Tử Liên thì người đó sẽ bách độc bất xâm, máu còn có thể giải độc' Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Hạ Vân Du.
Mắt sáng lên nhìn chằm chằm Tử Liên, nhưng Hạ Vân Du vẫn có chút khó hiểu:
' Tại sao nó xuất hiện ở đây?'
' Người đã hấp thụ nó rồi '
Hạ Vân Du ngạc nhiên ' Sao ta không có ấn tượng gì hết vậy? '
' Không phải khi người bị thương ngâm trong Tử Hồ sao? Máu của người thấm vào nó nên lúc đó đã hấp thu'
' Thảo nào lúc ấy ta đau muốn ngất đi ' Hạ Vân Du gật đầu, cười híp mắt nhìn Tử Liên bây giờ mạng sống của nàng được đảm bảo thêm một phần rồi.
Mang theo tâm trạng vui vẻ đi tu luyện.
Hạ Vân Du nhắm mắt cảm nhận được linh khí dày đặc tâm thả lỏng dần sau đó nhẹ nhàng thu gom điểm sáng đưa vào cơ thể.
Dòng linh khí mỏng manh chạy dọc theo kinh mạch, đến đan điền hợp với linh lực lúc trước sau đó đi vài vòng Đại Chu Thiên cho đến khi thuần thục.
Hạ Vân Du thở ra một ngụm trọc khí, đôi mắt mệt mỏi hiện lên tia vui vẻ, sau năm ngày cố gắng linh khí đã bằng hạt châu nhỏ.
Hạ Vân Du cao hứng đem hai quyển sách ra xem. Quyển sách rất mới, khi lật sách có thể ngửi được mùi gay gay của giấy mực, giấy thô màu vàng mỏng. Nhìn qua liền biết quyển sách được chép rất vội vàng, có một vài chỗ mực còn chưa khô lem ra ngoài, chữ viết miễn cưỡng xem được.
Những quyển sách này trước kia rất được tu sĩ trong tông phái lớn coi trọng, tu sĩ bình thường cũng không dám mơ tới. Nhưng có nhược điểm rất lớn là pháp quyết dài dòng khó nhớ mà sức mạnh tạo ra cũng không lớn.
Sau này thế hệ kế thừa sáng tạo ra những phát quyết ngắn gọn dễ hiểu hơn mà sức mạnh nâng cao nên chúng mới dần bị quên lãng. Lúc này nó mới trở thành sách đại trà, ai cũng thể có được.
Hạ Vân Du ầm thầm cảm thấy may mắn, nhưng cũng có chút tiếc nuối, quyển sách tốt như thế mà bị bỏ quên.
Đây là pháp quyết bổ trợ, là chất xúc tác dung hoà pháp quyết cao cấp cùng linh khí để đạt sức mạnh cao nhất. Đương nhiên điều này là do nữ chủ đúc kết lại.
Hạ Vân Du ghi nhớ thật kĩ các pháp quyết.
Pháp quyết rất quan trọng đối với người tu luyện, thi triển pháp quyết đòi hỏi sự chính xác. Hai người cùng tu vi đấu với nhau thì pháp quyết chính là một yếu tố quan trọng để giành thắng lợi, đương nhiên nếu đọc không đúng sẽ dẫn đến phản hệ có thể chết.
Sau khi đã nắm kĩ các pháp quyết Hạ Vân Du nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang thi triển, tay lặp lại hàng loạt động tác.
' Du nhi, Du nhi ' Điền thúc lo lắng gõ cửa. Thường ngày Du nhi luôn thức rất đúng giờ, hôm nay không có động tĩnh gì cả.
Hạ Vân Du nghe tiếng Điền thúc gọi vội vã đi ra ngoài, phát hiện trời đã sáng, nàng giật mình, không ngờ mới học được một pháp quyết thôi mà cũng đã hơn năm ngày.
' Vâng, con ra ngay đây'
' Ừ' Nghe được tiếng của Vân Du, Điền thúc rốt cuộc cũng bớt lo lắng, có lẽ ngày hôm qua nha đầu luyện tập vất vả nên dậy trễ thôi.
Sau khi ăn sáng cùng Điền thúc Hạ Vân Du nhanh chóng đến chỗ hẹn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.