Editor: Tĩnh Thiên Tinh lâu. “Sư huynh, cho ngươi dược tề.” Tư Nam Nguyệt nói. Tư Đông Phong có chút tò mò nói: “Cái gì dược tề?” “Băng Hồn Thanh Tâm dược tề, không phải phó sủng của huynh trong lần tao ngộ thú triều lần trước bị ô nhiễm thần hồn sao? Hẳn là có điểm dùng.” Tư Nam Nguyệt nói. Tư Đông Phong có chút khiếp sợ nói: “Băng Hồn Thanh Tâm dược tề! Ngươi không lầm đi?” Tư Nam Nguyệt có chút không cao hứng nói; “Sư huynh, ta ở trong mắt ngươi liền không đáng tin cậy như vậy sao? Yên tâm đi, ta đã tìm người kiểm tra đo lường qua, hẳn là không có gì vấn đề." Tư Nam Nguyệt rất rõ ràng Tư Đông Phong rất cần Băng Hồn Thanh Tăm dược tề, nên đã tìm hai giám định sư cao cấp để giám định qua. Xác nhận là đúng Băng Hồn Thanh Tâm dược tề, thì nàng mới đưa cho Tư Đông Phong. “Tìm thấy ở đâu?” Tư Đông Phong có chút tò mò nói. “Mua được ở chợ đen, chợ chung lần này thật đúng là ngọa hổ tàng long a! Tựa hồ có một Dược Tề Sư thần bí đã trà trộn vào chợ đen để bán dược tề, đáng tiếc ta đi chậm, dược tề là từ tay người khác mua lại.” Tư Nam Nguyệt có chút tiếc nuối nói. Phó sủng của Tư Đông Phong là một con Tinh Tượng Ngọc Tê, trong đợt thú triều trước đã bị một con Hư Huyển Chi Xà công kích thần hồn nên thần hồn đã bị thương nghiêm trọng. Sau khi biết Băng Hồn Thanh Tâm dược tề có hữu hiệu với phó sủng của Tư Đông Phong thì Không Minh lão tổ liền liên hệ với Tử La Tông để nhờ bọn họ luyện chế dược tề, cũng đã bỏ ra một khoảng không nhỏ, kết quả Tử La Tông bị diệt mà dược tề cũng theo đó mà ra đi, khiến cho việc của Tư Đông Phong cũng ngâm nước nóng theo. “Băng Hồn Thanh Tâm dược tề, là dược tề bí truyền của Tử La Tông a!” Tư Đông Phong nói. Tư Nam Nguyệt nhún vai, “Cái này muội cũng không rõ ràng lắm, có lẽ người bán dược tề chính là Dược Tề Sư chạy ra từ Tử La Tông nên mới có được dược tề bí truyền của Tử La Tông." “Vị Dược Tề Sư có thể luyện chế ra Băng Hồn Thanh Tâm dược tề, thì trình độ luyện dược của người nọ sẽ không thấp, rất có giá trị để mượn sức.” Tư Đông Phong nói. Tư Nam Nguyệt gật đầu, “Nói không sai, bất quá đối phương rất cẩn thận, bán xong một lần dược tề thì liền biến mất, nghe nói người này trừ bỏ bán ra Băng Hồn Thanh Tâm dược tề, còn bán Ngọc Cốt dược tề, Bích Huyết dược tề rồi còn nhiều loại dược tề khác nữa." “Nhiều như vậy?" Tư Nam Nguyệt gật đầu, nói: “Ân, bởi vì dược tề có giá tương đối tiện nghi, ngay từ đầu rất nhiều người đều không tin dược tề là thật sự, cho nên đã bỏ mất đi một cơ hội tốt." Nhóm người lần trước mua được dược tề ở chợ đen, đều đang canh giữ ở chợ đen, bất quá, vị kia tới nay vẫn chưa xuất hiện. Sở Diệp nhìn tin tức trên Lưu Ngôn Phong Ngữ Thụ liền nhăn mày. “Có phải lần trước chúng ta có bán ra một đám Băng Hồn Thanh Tâm dược tề, phải không?" Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Có bán tổng cộng 5 lọ, năm vạn một lọ." “Bên ngoài có người thua mua lại với giá 15 vạn môt lọ.” Sở Diệp nói. Lâm Sơ Văn gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Ta có biết, nhưng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, Băng Hồn Thanh Tâm dược tề, cũng là không tính là dược tề khó phối trí gì nhưng giờ lại trở thành thứ đoạt tay." Sở Diệp: “......” Sở Diệp cảm thấy Lâm Sơ Văn giống như học bá, nhưng mà vị học bá bởi vì đóng cửa làm xe, nên cũng không biết đồ vật mình nắm giữ có bao nhiêu là trân quý. “Ngoại giới có người nói, Băng Hồn Thanh Tâm dược tề, chỉ có cấp đại sư Dược Tề Sư mới có thể luyện chế.” Sở Diệp nói. Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Làm gì có khoa trương như vậy a! Chỉ cần Dược Tề Sư nắm chất phối phương thì sẽ làm được cả." Dược liêu để luyện Băng Hồn Thanh Tâm dược tề giá cả cũng không phải quá mất, thứ mất nhất cũng chỉ có hồn thạch mà thôi. Hồn thạch được dùng làm dược liệu cho rất nhiều loại dược tề linh hồn, mà Băng Hồn Thanh Tâm dược tề cũng không ngoại lệ, Sở Diệp đã sớm nói cho Lâm Sơ biết Văn Vô Sắc Ngọc có thể thay thế hồn thạch, Vô Sắc Ngọc giá cả lại so hồn thạch thấp hơn nhiều. Đối với Lâm Sơ Văn mà nói, Băng Hồn Thanh Tăm dược tề phí tổn cũng chỉ có mấy trăm đồng vàng, chính là vì như thế, Lâm Sơ Văn mới có thể đem dược tề lấy giá đó mà bán ra. "Hay là do kỷ năng luyện dược của Sơ Văn nhà chúng ta đã dâng lên ngang hàng với các đại sư Dược Tề Sư trong các tông môn!” Sở Diệp nói. Lâm Sơ Văn chớp chớp mắt, có chút chần chờ nói; “Ta hẳn là không có lợi hại như vậy đâu.” Những đại sư Dược Tề Sư ngoài kia người nào mà không phải nghiên cứu dược tề từ mấy chục năm kinh nghiệm, còn ta chỉ mới có được mấy năm đâu mà so với người ta. Sở Diệp cười, nói: “Có lẽ, ngươi chính là lợi hại như vậy." Lâm Sơ Văn có chút oán trách trừng mắt nhìn Sở Diệp nói: “Ngươi đó a! Chỉ giỏi hống cho ta vui.'' Sở Diệp: “......” Hắn nói chính là lời thật lòng mà, chỉ là Sơ Văn chính là không đủ tự tin về bản thân thì có. “Bán dược tề vẫn là quá gây chú ý a!” Sở Diệp nhịn không được nói. Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Nói đến cùng vẫn là đại tông môn quá mức bá đạo." Nguyên nhân mà Dược Tề Sư luôn thiếu, bởi một phần do truyền thừa dược tề quá khan hiếm, hai là khi có Dược Tề Sư xuất hiện thì các tông môn hoặc các thể lực lớn sẽ ra sức mời chào, nếu mời chào không được thì sẽ chèn ép người ta. Lâm Sơ Văn không muốn lộ ra thân phận Dược Tề Sư, cũng là không muốn nhận lời chào mời của mấy đại tông môn, để rồi trở thành một công cụ luyện chế dược tề cho đại tông môn. Động phủ nội. “Tiểu cô cô, Thanh Vân Tông không phải vận chuyển rất nhiều đồ tới đây bán sao? Ngươi không cần đi hỗ trợ sao?” Sở Diệp có chút tò mò hỏi. Sở Nhan Vũ cười khổ một tiếng nói: “Những cái đó ta cũng không cần ta quản đâu." Lần này giao dịch nước luộc là thực đủ, nhưng lần này Triệu Kính là chủ đạo, nàng cũng chỉ là một quần chúng mà thôi thu hoạch một ít vật liệu thừa. Nàng chỉ có nhiệm vụ là tuyển người mà thôi, còn những việc khác không cần nàng phải lao tâm. “Triệu đạo hữu gần đây bận rộn lắm sao?” Sở Diệp hỏi. Sở Nhan Vũ gật đầu, nói: “Đúng vậy! Lưỡng Giới Thành tựa hồ có một Dược Tề Sư bí ẩn xuất hiện, tông môn đang cử người đi tìm." Sở Diệp mày nhảy nhảy, nói: “Thanh Vân Tông còn thiếu Dược Tề Sư sao?" Sở Nhan Vũ cười cười, nói: “Đâu có tông môn nào lại ghét bỏ trong tông có thêm một Dược Tề Sư! Huống chi nghe nói, vị Dược Tề Sư kia đang nắm giữ một ít truyền thừa của Tử La Tông, sau khi Tử La Tông bị huỷ diệt, thì đã có không ít truyền thừa của Tử La Tông đều biến mất, nếu Thanh Vân Tông có được số truyền thừa kia, thì sẽ trợ giúp cho tông môn rất nhiều." Từ sau khi Tử La Tông bị huỷ diệt, Vân Châu liền chỉ còn lại Thanh Vân Tông cùng Thất Hà Tông cạnh tranh lẫn nhau, mà truyền thừa về dược tề của hai tông đều ngang nhau, nếu tông nào có được số truyền thừa kia thì sẽ dẫn đầu một bước. “Vậy diện mạo người kia ra sao?” Sở Diệp bất động thanh sắc hỏi. Sở Nhan Vũ lắc đầu, nói: “Không biết vị Dược Tề Sư rất cẩn thận, xuất hiện một lần liền không xuất hiện nữa." Sở Diệp âm thầm may mắn, hắn vốn còn suy xét, chờ qua đợt sống gió lại đi dạo chợ đen, nhưng nghe Sở Nhan Vũ nói không liền từ bỏ ý nghĩ đó. “Có manh mối gì không?" Sở Nhan Vũ chống cằm, suy tư một chút, nói: “Manh mối sao? Cũng không là quá nhiều, người phát hiện vị Dược Tề Sư kia chính là đại tiểu thư Bích Thủy Vân của Bích Thủy Các." "Đại tiểu thư của Bích Thủy Các sao?” Sở Diệp nói. Sở Nhan Vũ gật đầu, giới thiệu nói: “Bích Thủy Vân là con gái duy nhất của các chủ Bích Thủy Các, các chủ Bích Thủy Các là Hồn Sư cấp 9, khoảng cách với Hồn Vương cũng chỉ còn có một bước, vị này đại tiểu thư này ở Bích Thủy Các có địa vị thập phần cao quý." Sở Diệp thầm nghĩ: Nguyên lai là một tu nhị đại, khó trách kêu cao ngạo như thế. “Vị đại tiểu thư này quá không cẩn thận, mà đi thí dược ở trước mặt công chúng.” Sở Nhan Vũ nhịn không được lắc đầu, nói. “Tiểu cô cô sao người biết người kia là Bích Thủy Vân? Người tiến vào chợ đen thường là sẽ ẩn tàng thân phận mà." Sở Nhan Vũ mắt trợn trắng, nói: “Nếu là người khác thì không dễ tra, nhưng còn Bích Thủy Vân lại rất dễ tra! Vị này đại tiểu thư này tuy rằng là ẩn tàng thân phận mà chạy vào chợ đen, nhưng trong tay lại ôm một con Tuyết Trân Châu, mà ở Lưỡng Giới Thành người dưỡng Tuyết Trân Châu thì cũng không có mấy người." “Bích Thủy Vân này có một con Đồng Huyễn Chồn, mà con huyễn chồn kia trong một lần chiến đấu đã bị thương, nên cần có Sinh Cốt dược tề để trị thương, nhờ đó mà mọi chuyện càng dễ tra hơn." Sở Diệp nhướng mày, thầm nghĩ: giờ hắn đã hiểu tại sau nàng ta tại sao nàng vừa nói thì mọi người đều ùa vào mua dược tề, thì ra là do đã biết được thân phận của nàng. Sở Nhan Vũ nhìn Sở Diệp như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, nói: “Tưởng cái gì đấy?” Sở Diệp cười cười, nói: “Ta suy nghĩ vị đại tiểu thư này cũng quá không cẩn thận." Sở Nhan Vũ gật đầu, nói: “Đúng vậy nếu người khác gặp trường hợp như vậy thì phải ầm thầm mà xử lý mới đúng. Mà người bán dược tề kia bán dược tề ra giá cả lại rẻ hơn thị trường 20% mà phẩm chất dược tề lại còn tốt nữa, đã có không ít người đã rao tin sẽ mua lại số dược tề của vị kia bằng giá cao, nhưng những người mua được trước đó, lại luyến tuyết sang tay." Sở Diệp lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nói: “Có loại chuyện tốt này? Đáng tiếc, lúc ấy ta không ở chợ đen." “Triệu sư huynh hoài nghi, vị Dược Tề Sư có lẽ đã bị Không Minh lão tổ vát ôm đi rồi, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Không Minh lão tổ.” Sở Nhan Vũ nói. Sở Diệp: “......” Cũng không có đâu. Sở Nhan Vũ lắc đầu, nói: “Không nói cái này nữa, đây là danh sách vật phẩm mà Thanh Vân Tông bán ra lần nay." Ngươi nếu là có yêu cầu gù có thể nói cho ta, ta có thể giúp ngươi mua nó với giá tốt nhất." Sở Diệp cười, nói: “Như thế, liền đa tạ cô cô." “Tiểu Diệp, ngươi cũng quá khách khí.” Sở Nhan Vũ cười khổ một tiếng nàng có thể giúp đỡ Sở Diệp, chẳng được mấy chuyện. Tiểu Ngân mang theo một đám Ngân Sí Ong bay vào, quay quanh Sở Diệp ong ong kêu hai tiếng. Sở Diệp từ nhẫn không gian lấy ra một khối tinh hạch, hướng Tiểu Ngân mà ném. Sở Nhan Vũ nhìn Tiểu Ngân, cười cười, nói: “Ngân Sí Ong của ngươi giống như so với trước đã lớn hơn một vòng." Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy! Bởi vì ăn nhiều, cho nên mập ra." “Mà khi ta gặp nó thì nó không phải màu này” Sở Nhan Vũ nhíu lại mày nói. Sở Diệp gật đầu, nói: “Bởi vì Tiểu Ngân thích màu vàng, nên mua bột vàng phủ lên người nó." Sở Nhan Vũ xuy cười một cái, nói: “Ngươi tên tiểu tử thúi này, còn biết trêu cô cô ngươi? Bất quá, Tiểu Ngân khí thế trên người không thấp." Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Chiến Tướng cấp 3.” Sở Nhan Vũ đột nhiên mở to mắt, nói: “Chiến Tướng cấp 3?” Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!" “Nhanh như vậy?" Sở Diệp cười cười, nói: “Cũng còn tạm." Sở Nhan Vũ vốn còn nghĩ Sở Diệp có thể tiến giai Chiến Tướng là do vận khí, còn nếu muốn tiến xa hơn nữa thì không thể, nhưng không nghĩ tới chỉ mấy năm mà đã tiến đến Chiến Tướng cấp 3 " thật sự là quá nhanh". Sở Diệp vẫy vẫy tay, nói: “Không dám, không dám, nhưng ta còn muốn đem Hồn Sủng tiến đến Hồn Vương, nếu so ra thì vẫn còn quá chậm." “Tiểu Diệp, ngươi lại nói giỡn." Sở Diệp: “.......” Hắn rõ ràng là nghiêm túc mà, hắn như thế nào mà không thể trở thành Hồn Vương, tuyệt thế thiên tài như hắn, nếu muốn trở thành Hồn Vương không phải là thuận lý thành chương sao? Sở Nhan Vũ nhìn Ngân Sí Ong bay tới bay lui, nói: “Tiểu Diệp, ngươi thật là hảo phúc khí a! Theo ta thấy, con Ngân Sí Ong của ngươi hẳn là phản tổ hoặc là biến dị thành Kim Sí Ong, Kim Sí Ong có phẩm tướng so với Ngân Sí Ong là tốt hơn rất nhiều." Sở Diệp: “......” Vị tiểu cô cô này của hắn ngẫu nhiên vẫn là có nhãn lực a! “Ta là có phúc khí." Sở Nhan Vũ trịnh trọng nói: “Ngươi cũng không thể lãng phí phúc khí, nhất định phải hảo hảo bồi dưỡng chỉ Hồn Sủng này." Sở Diệp gật đầu, nói: “Ta biết.” Sở Nhan Vũ đem ánh mắt chuyển tới Tiểu Bạch, không tiếng động mà thở dài. Tiểu Bạch đánh cái ngáp, lười đi để ý Sở Nhan Vũ Lâm Sơ Văn đi đến, nói: “Tiểu cô cô ngươi đi rồi?” Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!” “Việc bán dược tề vẫn là chúng ta vãn là quá bất cẩn” Lâm Sơ Văn nhăn nhăn mày nói. Sở Diệp lắc đầu, nói: “Sau lại tự trách mình? Muốn trách thì nên trách những Dược Tề Sư đó quá mức vô năng, ngươi chỉ tùy tùy tiện tiện luyện chế ra dược tề, thì đã vứt bọn họ ra mấy cái phố." Sở Diệp thầm nghĩ: Sơ Văn ở trong sách chính là một thiên tài dược tề, hiện tại xem ra trình độ luyện dược của Sơ Văn đã vượt xa những gì mà tác giả đã miêu tả. Sở Diệp đem danh sách đưa cho Lâm Sơ Văn, nói: “Thanh Vân Tông lần này hình như mang theo không ít thứ tốt tới đây, ngươi nhìn xem có thích cái gì không." Lâm Sơ Văn nghe vậy, rất có hứng thú tiếp nhận danh sách. Lâm Sơ Văn nhìn danh sách đồ vật, híp mắt mắt, nói: “Thanh Vân Tông liền Thanh Vân Tông a! Tùy tiện lấy ra mấy thứ đều sẽ là giá trị liên thành." Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Đại tông môn rốt cuộc vẫn là đại tông môn. “Chúng ta mua một ít nguyên dịch của Bạch Ngọc Ốc Sên đi.” Lâm Sơ Văn nói. Sở Diệ gật đầu, nói: “Cũng hảo a!” Bạch Ngọc Ốc Sên cũng là một loại Hồn Thú, loại này Hồn Thú không có lực công kích, còn lười đến lợi hại, nhưng nguyên dịch do Bạch Ngọc Ốc Sên tạo ra có công hiệu rất kỳ diệu trong việc trị thương, còn có thể mỹ dung dưỡng nhan, nếu là luyện chế thành dược tề, hiệu quả còn có thể tăng lên mấy lần. Bạch Ngọc Ốc Sên cấp bậc càng cao thì nguyên dịch có hiệu quả càng tốt. Bạch Ngọc Ốc Sên số lượng thưa thớt, ở dã ngoại thì Bạch Ngọc Ốc Sên có phẩm giai thì cao nhất cũng chỉ là Sĩ cấp cấp 3 cấp 4 mà thôi. Bởi vì Bạch Ngọc Ốc Sên có hiệu dụng đặc thù, nên Thanh Vân Tông đã nuôi mấy trăm con Bạch Ngọc Ốc Sên, cũng đem một con Bạch Ngọc Ốc Sên vương bồi dưỡng tới Chiến Tướng cấp. Chiến Tướng cấp Bạch Ngọc Ốc Sên vương là bảo bối của Thanh Vân Tông, Chiến Tướng Hồn Thú dù bị thương nặng, thì chỉ cần tô lên nguyên dịch của Bạch Ngọc Ốc Sên vương lên, thì vết thương kia sẽ mau chống khôi phục lại như củ. Sở Diệp thầm nghĩ: Tiểu hồ ly cùng Tiểu Bạch đều không phải là loại thích an phận, đặc biệt là Tiểu Bạch, gần đây thường xuyên trộm chuồn đi ra ngoài, rồi mang một thân vết thương chồng chất trở về, cũng nên phối trí một ít dược tề trị thương cao cấp, để chuẩn bị cho tình huống bất ngờ. “Thanh Vân Tông lần này bán ra nguyện dịch ốc sên, có một bộ phận là nguyên dịch của ốc sên vương a!” Nguyên dịch của ốc sên bình thường thì đã tốt lắm rồi, còn nếu là nguyên dịch của ốc sên vương thì càng không cần phải nói, mà bản thân Thanh Vân Tông cũng là cung không đủ cầu đi. Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Khẳng định là đã pha loãng, nhưng dù là như vậy, cũng rất khó được. Sở Diệp gật đầu, nói: “Vậy liên hệ với tiểu cô cô, mua một ít đi." Sở Diệp tốn hai mươi vạn đồng vàng, mua một lọ nguyên dịch ốc sên vương, mười bình nguyên dịch ốc sên bình thường. Mà số nguyên dịch mà Thanh Vân Tông đưa ra số lượng cũng không nhiều lắm, một bộ phận đã đáp ứng cung cấp cho hội đấu giá, vì vậy Sở Diệp mua được cũng không nhiều lắm. Lâm Sơ Văn đem nguyên dịch phối trí thành khôi phục dược tề, hiệu quả tốt ngoài dự đoán. Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, nói:“Loại nguyên dịch này không tệ chút nào a! Chúng ta có phải cũng nên mua chút ốc sên về dưỡng dưỡng không!” Hắn cũng đã dưỡng nhiều như vậy, dù dưỡng thêm ốc sên, thì cũng chẳng sao." “Không dễ vậy đâu, ở Thanh Vân Tông có một vị trưởng lão đã tốn mấy chục năm, để tìm ra những loài ốc sên tốt nhất để tạp giao mới để tạo ra loại ốc sên tốt nhất." Sở Diệp cau mày, nói: “Phiền toái như vậy a!” Lâm Sơ Văn nhún vai, nói: “Đương nhiên phiền toái.” Đại khái chính là loại phiền toái này mới tạo thành tông môn nội tình. Sở Diệp nhíu nhíu mày, nói: “Nếu đã phiền toái như vậy thì vẫn là thôi đi." Chợ chung ở Lưỡng Giới Thành, đã thu hút không ít Hồn Sư tiến đến đây, một cái rồi một cái, các loại vật tư hiếm quý cứ ùn ùn không dứt, mà vị Dược Tề Sư bí ẩn cũng chỉ làm ầm ĩ một trận, nhưng chẳng mấy chốc cũng bị chuyện khác che lắp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]