Trong lòng Kỳ Lương Tần có chút tiếc nuối.
Tiếc nuối vì sao phòng này lại có hai cái giường.
Trong tiểu thuyết và trong TV nếu diễn đến mấy đoạn kiểu này, không phải vừa lúc chỉ còn lại có một căn phòng một cái giường, mới có thể chế tạo càng nhiều mờ ám và phấn hồng sao.
Cậu muốn mỗi ngày đều nằm ở trong lòng Nghiêm Bách Tông ngủ.
Kỳ Lương Tần nghĩ như thế, buông ly nước xuống, quay đầu nhìn Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Bách Tông đã gối lên cánh tay nằm xuống, sớm thay xong quần áo, mặc y quần áo mà nằm.
Hiện tại cậu đã không có lý do nằm trong ngực Nghiêm Bách Tông. Mà hai người bọn họ hiện giờ còn đang ở giai đoạn nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, nhiều hơn một chút so với mờ ám, thiếu một chút so với người yêu. Mà giai đoạn này là lúc khiến người ta ngượng ngùng nhất, cậu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì thế cũng nằm xuống, vươn tay tắt đèn trên bàn.
Căn phòng lập tức tối xuống, đưa tay không thấy được năm ngón, bóng đêm nồng đậm như thế, trong phòng một mảnh yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Kỳ Lương Tần nắm chăn, trong đầu còn đang hiện lên tình cảnh ở trong phòng tắm vừa rồi.
Cậu cầm khăn nóng chà lau lồng ngực vân da cơ bắp rõ ràng của Nghiêm Bách Tông, ngón tay ngẫu nhiên sẽ cọ đến làn da, bóng loáng ấm áp, lồng ngực bị dùng sức chà lau lưu lại từng vết đỏ ửng, sau đó lại biến mất không thấy. Cậu không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-lieu-han-cong-luoc/1565889/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.