Vốn dĩ là tiệc tối khánh công cho Tiếu Dao, uống nhiều nhất, lại là Tô Quát.
Tô Quát xem dáng vẻ cũng thật cao hứng, Thẩm Tinh Chi vốn dĩ lo lắng trong lòng anh ta sẽ có điểm khúc mắc, thấy anh ta vui vẻ cho Tiếu Dao thế này, cục đá trong lòng cũng coi như rơi xuống. Bọn họ ngồi trong phòng riêng, nhân viên sáng tác chủ yếu của《 Mẫu Đan Đình 》đều ở đây, còn bao gồm mấy người ban tổ chức, bất quá Phó Thanh Phương tìm cớ thoái thác, không có tới.
Bà ấy không tới, cũng giảm đi rất nhiều xấu hổ.
Trong bữa tiệc náo nhiệt, trừ bỏ khen Tiếu Dao diễn xuất thành công ra, chính là nói buổi diễn kế tiếp, ý mọi người, là kế tiếp chỉ dư lại mấy tràng, để Tô Quát cùng Tiếu Dao thay phiên tới, đầu tiên hai người đều có thể nghỉ ngơi, thứ hai cũng có thể giữ lại một chút cảm giác mới mẻ.
"Tô Quát đã hát nhiều tràng như vậy rồi, là nên nghỉ ngơi cho thật tốt, Tiếu Dao vừa mới bắt đầu gánh chính, một tuồng kịch xướng hết, tôi cũng sợ nó ăn không tiêu," Thẩm Tinh Chi nói, "Thay phiên tới, cũng tốt, cả hai có thể hỗ trợ cho nhau, cũng không đến mức mệt."
Ông nói rồi nhìn về phía hai người Tiếu Dao và Tô Quát, Tiếu Dao trong loại chuyện này không dám nói lời nào, Tô Quát cầm ly cười cười, nói: "Con đều nghe sư phụ."
"Con cũng nghe sư phụ." Tiếu Dao nói.
Thời điểm Tiếu Dao bị Chu Hải Quyền kêu đi ra ngoài bên ngoài kính rượu, Thẩm Tinh Chi liền mỉm cười nói với Tô Quát: "Con hôm nay uống không ít, không có việc gì chứ? Người ngày thường không uống rượu mấy, vẫn là uống ít thôi."
Tô Quát nói: "Chỉ phá lệ lần này."
Tô Quát muốn uống say.
Anh ta cũng coi như là xuất thân hí khúc thế gia, chỉ là trong nhà vô pháp so với kiểu như Thẩm Tinh Chi, bất quá là đoàn hí kịch huyện thành nhỏ, đời đời đều làm cái này, cha ruột anh ta xem như một trong những Càn đán có chút danh tiếng ở địa phương, bởi vì anh ta sinh ra thanh tú, trong nhà có ý bồi dưỡng, chính anh ta cũng cảm thấy hứng thú với Côn khúc, cho nên bảy tuổi đã bắt đầu học diễn. Từ địa phương nhỏ từng bước một bái đến môn hạ Thẩm Tinh Chi, đó thật là một bước chân một bước chân đi lên tới, con đường thành công của anh ta và Tiếu Dao, thật sự là hai loại phương thức hoàn toàn bất đồng.
Cũng đại khái bởi vì cái này, hiện giờ ngồi ở trong tiệc khánh công của Tiếu Dao, tâm tình phá lệ vi diệu, đại khái là hâm mộ, ủy khuất, lại có chút không cam lòng cùng ghen ghét. Anh ta nếu là sư đệ thì cũng thôi, cố tình còn là đại sư huynh, thân là sư huynh, lại bị sư đệ dễ dàng đoạt đi nổi bật. Anh ta coi hát tuồng như sinh mạng, so với tình trạng trước mắt, anh ta càng lo lắng về sau. Khi ngồi ở dưới đài xem Tiếu Dao diễn xuất, mỗi một cành quang hoa nở rộ từ Tiếu Dao, kỳ thật đều thứ anh ta muốn.
Anh ta làm đồ đệ Thẩm Tinh Chi, cũng đã thành danh, mặc kệ tương lai Tiếu Dao như thế nào, Lê Viên đều sẽ có một vị trí nhỏ cho mình, nhưng anh ta muốn, trước nay đều không chỉ là một vị trí nhỏ mà thôi.
Tiếu Dao ngày thường cũng là người rất ít uống rượu, đi ra ngoài kính một vòng rượu, trên mặt đã tất cả đều là tửu sắc. Chu Hải Quyền hỏi cậu ở hành lang: "Uống nhiều quá sao?"
"Cũng ổn." Trên mặt Tiếu Dao mang theo đỏ ửng, đôi mắt sáng lấp lánh, có chút ẩm ướt, "Vui vẻ mà."
"Lần này có anh ở đây, tùy tiện em uống, về sau phàm là trường hợp không có anh, một giọt rượu cũng không được dính, đã biết chưa?"
Tiếu Dao liền cười, dựa vào trên tường hành lang, gật gật đầu. Chu Hải Quyền thấy trên hành lang không có ai, liền đến gần, muốn nếm rượu dư ở khóe miệng cậu, mới vừa cúi đầu, liền thấy cửa phòng phòng bên cạnh đột nhiên bị người mở ra, từ bên trong chạy ra một người.
Hai người quay đầu vừa nhìn, là Tô Quát, Tô Quát sắc mặt đỏ bừng, nhìn hai người bọn họ một cái, trong dạ dày lại là một trận cuồn cuộn, chạy nhanh chạy vào toilet, không bao lâu đã nghe thấy được thanh âm nôn mửa của anh ta.
Thẩm Tinh Chi từ trong phòng ra tới, Tiếu Dao vội qua đi nói: "Sư huynh hình như uống nhiều quá."
Toilet truyền ra tiếng Tô Quát nôn mửa, Thẩm Tinh Chi nói: "Nó hôm nay cũng là uống nhiều quá...... Hai người các con vào đi, thầy đi xem nó."
Tiếu Dao vội nói: "Con đi cho."
Cậu nói liền đi toilet, thấy Tô Quát đang ghé vào bồn nước phun, vừa vào cửa đã ngửi được mùi hương rất nặng. Tô Quát thấy cậu tiến vào, vội mở ra vòi nước dội một chút, duỗi tay vóc một vóc nước, rửa rửa khóe miệng. Tiếu Dao vội rút vài tờ giấy cho anh ta, nói: "Sư huynh, anh không sao chứ?"
"Không...... Không có việc gì." Tô Quát nói lại là một trận nôn khan, lúc này đây lại không phun ra cái gì nữa, tựa hồ cực lực nhịn xuống, Tiếu Dao giúp anh ta vỗ vỗ vai, Tô Quát hít sâu mấy hơi, đứng thẳng thân thể, hoãn một hồi, nói, "Sư huynh là vui thay cho cậu."
Tiếu Dao liền cười, nói: "Kỳ thật em ngay từ đầu đặc biệt khẩn trương, đại khái sau khi xướng nửa giờ mới dần dần quên khẩn trương, em có câu từ xướng sai rồi, sư huynh anh nghe ra được không?"
Tô Quát nói: "Bất quá là một hai chữ, kéo qua đi là xong rồi, tì vết không che được ánh ngọc."
Tiếu Dao thấy mặt Tô Quát rất đỏ, sau khi trở về liền rót cho anh ta một ly nước. Bữa tiệc đã đến hồi kết, bắt đầu có người lục tục rời đi, tới cuối cùng liền chỉ còn lại có thầy trò bọn họ và mấy người Chu Hải Quyền. Rượu đủ cơm no, thích hợp thầy trò tâm sự nhất, Chu Hải Quyền ở bên cạnh bồi, nghe Thẩm Tinh Chi cùng Tiếu Dao nói chuyện diễn, chủ yếu nói chính là vài chỗ chưa đủ của cậu hôm này, lúc đang nói, Thẩm Tinh Chi bỗng nhiên cười, nói: "Thầy xem chúng ta cũng trở về đi, giờ này không còn sớm, sư huynh con đều ngủ rồi."
Tiếu Dao quay đầu nhìn, mới phát hiện Tô Quát đã ghé vào trên bàn ngủ mất.
Thẩm Tinh Chi liền cười đứng lên, vỗ vỗ Tô Quát vài cái, Tô Quát bừng tỉnh lại, lập tức ngồi ngay ngắn, sắc mặt vẫn là hồng, đôi mắt có chút phát ngốc, nhìn bọn họ.
"Đi thôi, trở về ngủ." Thẩm Tinh Chi cười nói.
Lúc Tô Quát đứng lên không đứng vững, may mắn Thẩm Tinh Chi đỡ anh ta một phen, anh ta liền nở nụ cười, nói: "Men say lên rồi, còn chưa phun sạch......"
"Con nha, về sau rượu vẫn là ít uống." Thẩm Tinh Chi đỡ anh ta đi ra ngoài, Tiếu Dao chạy nhanh vòng đến bên kia, cũng muốn dìu anh ta. Tô Quát hơi có chút xấu hổ, nói: "Con không có việc gì, không cần đỡ."
Anh ta nói còn tránh khỏi tay Thẩm Tinh Chi, tự mình định thần lại, đứng vững vàng.
Chu Hải Quyền đã kêu xe đến đón, trước đem Thẩm Tinh Chi cùng Tô Quát đưa lên xe. Hai người đứng ở ven đường, xuyên qua cửa sổ xe cáo biệt với Thẩm Tinh Chi, Thẩm Tinh Chi nói: "Hôm nay cảm ơn Chu tổng."
Tiếu Dao nói: "Sư phụ khách khí với anh ấy làm gì, gọi tên anh ấy là được."
Thẩm Tinh Chi cười cười, nói: "Được rồi, bọn thầy đi trước, ngày mai gặp."
Tiếu Dao liền lui một bước, nhìn xe đi xa, quay đầu nhìn thoáng qua Chu Hải Quyền bên cạnh, Chu Hải Quyền thở ra một hơi, nói: "Cuối cùng đều tiễn đi."
"Vất vả anh." Tiếu Dao nói.
Chu Hải Quyền vươn cánh tay tới: "Chúng ta đi một chút rồi trở về?"
Tiếu Dao liền tiến về phía trước, Chu Hải Quyền liền ôm lấy eo cậu, hai người dọc theo lối đi bộ chậm rãi đi về phía trước. Trong không khí đều là hương hoa, cây hương chương đầu hạ từng mảnh bóng mát, ánh đèn xuyên qua khe hở lá cây chiếu xuống, ánh sáng trên mặt đất cũng là vụn vỡ, theo gió biến ảo sáng tối. Tiếu Dao cũng có chút mệt mỏi, uống xong rượu, tâm càng mềm, cảm thấy hôm nay hết thảy như là nằm mơ, mang theo chút không chân thật, chỉ có hơi thở cùng độ ấm trên người Chu Hải Quyền bao phủ mình, rất chân thật, kiên định.
Nhân thế gian phồn hoa muôn vàn, danh lợi loá mắt mê hồn phách, nhưng sau khi màn đêm buông xuống, phù hoa tan mất, chân chính khiến người an tâm, vẫn là ôn nhu nhân bên người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]