Thân ảnh cường tráng đè ép lên cơ thể mảnh mai yếu đuối của người con gái. Phương Chí Viễn hôn ngấu nghiến, càng hôn càng nghiện, dục vọng đã hoàn toàn áp đảo lý trí. Hắn bắt đầu xé toạc y phục của nữ tử bên dưới, muốn được tự tay chạm vào vùng đồi núi ngạo nghễ đang vươn thẳng. Da thịt mềm mại, nõn nà kích thích thị giác, làm lòng người như si như say. Hắn vươn đầu lưỡi miết tròn một bên no đủ, hai tay vẫn khóa chặt Vân Ngọc. Cô gái nhỏ vô cùng uất nghẹn, điên cuồng mắng chửi thay cho phản kháng tay chân trong vô vọng:
- Đồ cầm thú! Mẹ nhà ngươi chứ. Thả bà ra! Hu.. hu …hu
Một tiếng “mẹ” làm cho Chí Viễn bừng tỉnh. Chuyện gì đã xảy ra thế này. Tại sao hắn lại có thể mất không chế đến nhường này. Hiện giờ vẫn còn là tang kỳ của mẫu hậu, sao hắn có thể phóng túng vì dục vọng của bản thân như vậy được. Chí Viễn hốt hoảng bật người dậy, vơ vội trường sam mặc ngoài của mình, che đi thân thể lộ hết da thịt ra ngoài của nàng ấy, rồi vội vã rời khỏi phòng khách.
Ban đầu, vì biết trở về gặp Vân Ngọc sẽ cùng nàng tranh luận một phen, nên khi hắn bước vào liền cho lui tất cả nô tài trong viện. Cảnh tượng xấu hổ này, ngoài hắn ra không một người nào thấy cả. Khi Chí Viễn đi rồi, cô gái nhỏ vô cùng kinh ngạc. Ở bước cuối cùng mà hắn vẫn có thể dừng lại, buông tha cho mình được sao. Cô đã từng nghe cô bạn cùng phòng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-khong-la-ban-hay-doi-thu/749343/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.