Kể từ khi mẫu hậu phi thiên, Phương Chí Viễn hắn tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ có thể thăng trầm cảm xúc với bất cứ một nữ nhân nào nữa, mà một lòng hướng về trăm họ. Vậy rồi nàng xuất hiện thật tình cờ, xáo động trái tim khô cằn của hắn. Hắn không rõ cảm giác bây giờ dành cho nàng là gì, nhưng sao lại nóng nảy khó chịu đến như vậy. Trên yên ngựa dũng mãnh, Chí Viễn lao nhanh như một cơn lốc, thật không muốn hai người kia có một thời một khắc ngồi bên nhau thêm nữa. Chỉ cần nghĩ Vân Ngọc ngồi phía trước, sẽ chạm vào vòm ngực rộng lớn của Ngũ hoàng đệ là lòng hắn điên cuồng muốn hủy diệt hết thảy. Hắn cứ thế phóng ngựa về phía trước, tư thế hiên ngang như sắp ra chiến trường, làm cho hai ám vệ đuổi theo phía sau muốn vã mồ hôi hột vì chủ tử.
Phương Chí Quân sau một màn cướp người từ tay thái tử ca của mình thì cưỡi ngựa đủng đỉnh không vội vàng về. Hắn rủ rê Vân Ngọc thăm thú một chút về Yên Trường Quốc xinh đẹp, điều mà thường ngày hắn chẳng bao giờ muốn thử, ngoài thú vui dùng dáng vẻ tuấn tú câu dẫn tâm mỹ nhân. Hiện giờ, cảnh đẹp trước mặt, người đẹp gần bên, đúng là cơ hội thích hợp để hắn một lần nữa khẳng định vẻ cuốn hút của mình trong mắt nữ tử. Chí Quân thắng ngựa, phi thân xuống đất thật nhẹ nhàng, tao nhã, sau đó dịu dàng đỡ Vân Ngọc xuống ngựa. Nếu là các nữ nhi khác, họ đã ngượng ngùng, đỏ mặt xấu hổ. Nhưng Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-khong-la-ban-hay-doi-thu/749342/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.