Thái giám tổng quản Thường Phúc đến trước mặt nhẹ nâng Lan Quý Phi đứng dậy, khuyên nàng quay trở về. Làm một nô tài, dù biết Hoàng thượng không dành tình cảm cho quý phi nhưng hắn thì không thể tỏ vẻ thất lễ. Con người ấy mà, " sông có khúc, người có lúc" chưa biết cuối cùng ai mới là người nắm giữ càn khôn đâu, chừa lại một đường lui cho mình, biết đâu sau này nương nương vinh sủng, hắn cũng sẽ được trọng dụng. Lan Quý Phi vẫn quỳ mãi trước điện, mong lay chuyển được chút lòng xót thương của hoàng thượng. Thường Phúc thở dài lại vào bẩm báo một lần nữa. Lần này hắn quay ra, mặt là vẻ bất đắc dĩ, thay đế vương hạ lệnh:
- Xưa nay hậu cung không được phép can dự triều chính. Hoàng thượng niệm tình Mạc tể tướng năm đó có công nên chỉ ra lệnh đuổi nương nương quay về nhưng người lại không nghe nô tài. Bây giờ nô tài chỉ có thể làm theo khẩu dụ. Hoàng thượng hạ chỉ, thị vệ hộ tống nương nương trở về Hồng Lan cung, cho quỳ trước cửa cung hai canh giờ. Nếu còn náo loạn làm ồn, trực tiếp đưa vào lãnh cung.
Lan Quý phi xong thực sự muốn ngất xỉu. Đệ đệ tính mạng như chỉ mành treo chuông mà nàng nếu dám nhiều lời thêm thì trực tiếp tống lãnh cung sao? Chẳng lẽ giương mắt nhìn đệ đệ duy nhất bị xử tử? Hoàng thượng chưa từng cho nàng ta một ân huệ nào dù là nhỏ nhoi, ghế quý phi trên cao tựa như vinh sủng cực hạn có ai biết mỗi đêm, lòng nàng như xát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-khong-la-ban-hay-doi-thu/255474/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.