Sau màn sương khói mờ ảo, gương mặt nữ tử dần hiện lên rõ ràng hơn, lộ ra vẻ tình ý miên man, cất tiếng yểu điệu thỏ thẻ:
- Hoàng thượng, thiếp yêu chàng.
Nàng ta nép vào lòng Thừa Vĩ, cơ thể mềm dẻo như rắn nước, cố gắng mồi lên ngọn lửa tình trong hắn. Đáp lại là vẻ mặt hung tàn như Diêm La tru sát những kẻ đến hồi tận số. Một chưởng liền giáng xuống bụng nàng, sau đó khi bàn tay rút về cũng không quên dùng khăn tay lau sạch nơi vừa chạm qua nàng ấy, ghê tởm cực điểm. Rồi mặc cho nàng ta phun ra ngụm máu, vừa thở dốc vừa than khóc, hắn lạnh lùng quay bước bỏ lại một bóng lưng ngạo nghễ.
Thừa Vĩ mở mắt ra, trông thấy màn che trướng rũ vàng sáng quen thuộc, biết đây chỉ là mơ thôi nhưng sao cảm giác chán ghét nữ tử lại mãnh liệt đến vậy. Đã không ưa không muốn thấy, sao lại xuất hiện cả trong giấc mơ là thế nào? Hắn ngẫm lại, nhớ ra mấy ngày nay nàng ta ba hồi năm bận xin yết kiến dâng lên nào điểm tâm, nào canh hầm bổ dưỡng, nào túi ướp hương thơm. Lần nào cũng bị từ chối mà nàng ta vẫn cứ kiên trì không thôi. Chắc chắn vì vậy mà ám ảnh cả trong giấc ngủ của hắn. Kể cũng lạ, trước kia nàng ta khá dịu ngoan, im hơi lặng tiếng làm một Quý Phi cao quý của mình, mặc kệ hắn có ngó ngàng hay không. Nhưng dạo gần đây tâm tính thay đổi, cứ tìm đến hắn suốt. Hay là ở trong cung đã lâu, quen đường quen nẻo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-khong-la-ban-hay-doi-thu/255469/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.