Một chưởng chưa kịp hạ xuống, đã nghe giọng nói khá quen tai cất lên cắt ngang hành động của Hàn Thừa Vĩ:
- Tiểu Trắc Tử ngươi đang làm gì vậy?
Cô gái hỏi xong, đôi mày khẽ chau lại nhìn tên tiểu thái giám này, có điều nghiền ngẫm. Hắn ngơ ra vài giây, quyết định tha cho cung nữ kia một mạng. Hừ, coi như tiện tì ấy phước lớn mạng lớn. Bởi ngay lúc này, hắn chưa muốn lộ ra thân phận của mình cho Trà Ngân biết. Nén lại sát tâm vừa bừng lên lúc nãy, hắn vẫn chưa nghĩ ra lý do giải thích với nàng, đứng ấp úng một lúc:
- Ta...ta...
Rồi chợt nhớ ra tiếng khóc mình vừa nghe, xoay chuyển thành một lý do hết sức buồn cười: "Ta thấy nàng ấy khóc, muốn đến an ủi một phen". Nói xong bèn quay mặt đi, che giấu lúng túng trên khuôn mặt, vì hắn không biết nói dối, xưa nay có bao giờ phải nói dối ai đâu cơ chứ!
Trà Ngân nhìn tiểu thái giám có bộ dạng như đang ngượng ngùng, nghĩ là hắn xấu hổ, lòng nổi lên cảm giác muốn trêu chọc, lại có phần trách cứ:
- Có ai an ủi người khác lại hùng hổ lao tới như ngươi không? Muốn dọa chết người ta chắc. Ngươi không biết cách an ủi thì để ta, đứng mắc cỡ như vậy làm gì. Đứng sang một bên đi.
Trà Ngân lách người, trên tay là một ít bánh ngọt mang tới cho cung nữ vẫn đang còn buồn bã đằng kia, giọng dịu dàng quan tâm:
- Thu Cúc muội muội ăn cái này một chút đi, đừng bỏ bữa. Muội còn phải giữ sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-khong-la-ban-hay-doi-thu/255468/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.