Trà Ngân nhìn khuôn mặt tên thái giám trước mặt bỗng dưng thâm trầm khó hiểu. Cô nghĩ chắc hắn vừa bị trách phạt, nên mang lòng buồn bực muốn tìm người chia sẻ cho bớt nặng nề. Cái thế giới bất bình đẳng này là vậy, chức tước cao sang quyền quý thì mặc sức hưởng thụ, còn kẻ cấp thấp thì bị bọn bề trên mặc tình sai khiến như súc vật. Chẳng may họ không vừa ý, nổi giận sẽ dễ dàng hạ lệnh đánh chết như một con chó mà không có chút sức lực phản kháng. Hắn, thật đáng thương biết bao, mà mình hiện tại cũng đáng thương chẳng kém. Hai người bọn họ cùng là mệnh khổ, càng phải an ủi, giúp đỡ lẫn nhau.
Cô lau tạm tay vào chiếc váy cho khô, đến cạnh kéo hắn đi về phía một tảng đá gần ngay đó. Bàn tay thon nhỏ chạm bàn tay rắn chắc của hắn, một cảm xúc kỳ lạ bỗng dưng len lỏi vào trong lòng. Hắn chưa kịp hiểu đó là gì, nàng ấy đã kéo hắn đi được một đoạn. Gương mặt thanh thuần sạch sẽ, không hăng hăng mùi son phấn như những nữ tử õng ẹo luôn tìm cách lấy lòng hắn hòng mưu đồ địa vị khiến hắn vô cùng ghét bỏ. Trên người nàng còn tỏa ra hương thơm nhè nhẹ rất tự nhiên cũng làm hắn thư thái, thoải mái hẳn. Nàng bảo hắn yên vị trên tảng đá, rồi xoay lưng trở về bên chậu y phục còn đang xả dở dang, vừa làm vừa nhẹ giọng hỏi hắn:
- Mới vừa gặp chuyện không vui chứ gì, sao buồn bực hiện rõ trên gương mặt thế này. Có muốn chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-khong-la-ban-hay-doi-thu/255460/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.