Hai đôi mắt Cố Viễn khóc đến hồng hồng tức giận trừng hắn.
Lận Kính Trầm khẽ cười một tiếng, chỉnh sửa y phục cho Cố Viễn, sau đó lấy áo choàng của mình bọc cậu lại từ trên xuống dưới, bế ngang cậu lên rồi bước xuống xe ngựa.
Từ cửa vương phủ đến phòng ngủ của Lận Kính Trầm không tính là gần, Cố Viễn bị Lận Kính Trầm ôm vào trong ngực, từ đầu đến chân đều bị bọc kín mít, suốt dọc đường đi đều có đợt người làm này đến đợt người làm khác đến vấn an, làm cậu xấu hổ không thôi, chịu không được mà rụt người lại.
Đầu cậu dựa vào ngực Lận Kính Trầm, cảm nhận được ngực đối phương hơi rung nhẹ, hắn cười hai tiếng.
Cố Viễn phẫn nộ, mặc dù chân cậu mềm nhũn nhưng cũng không phải không đi được, ai bảo cái tên này cứ khăng khăng đòi ôm cậu cơ chứ!
Lận Kính Trầm bước chân vừa trầm ổn lại nhanh, chỉ trong phút chốc đã đến bên ngoài phòng ngủ, hắn ra lệnh hạ nhân xung quanh lui xuống, còn mình thì giơ một chân đá văng cửa, ôm người nghênh ngang đi vào, rất giống một bá vương mới cướp người đẹp về làm vợ.
Hắn đặt người lên giường, tới tối lại bắt người vào phòng mình ngủ như một lẽ đương nhiên.
Cố Viễn phát hiện, bản thân cậu đã bị thao túng đến mất cả lý trí.
Những ngày ở vương phủ so với trong tưởng tượng của cậu còn thoải mái hơn nhiều, mỗi ngày đều ngủ ở trong phòng ngủ lớn nhất vương phủ đến khi tỉnh mới thôi, tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vu-em/3578149/chuong-13.html