Khi lên xe ngựa, trong lòng Lận Kính Trầm muốn ngồi kế bên cạnh cậu, vì thế hắn liền ho nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh Cố Viễn.
Ủa alo?
Cố Viễn kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, người này làm gì thế, chỗ đối diện rộng rãi như vậy lại không ngồi, ngồi gần cậu làm gì?
Bất quá đây là xe ngựa của người ta, Cố Viễn cảm thấy mình không nên giành chỗ với hắn làm gì, vì vậy cậu hiểu chuyện mà nhấc đít lên quay người ngồi xuống phía đối diện.
Lận Kính Trầm nín thở: "......"
Da mặt hắn không dày đến nổi tiếp tục đuổi theo người ta qua đó ngồi, chỉ có thể ở trong lòng ghi giấy nợ cho Cố Viễn, chờ đến buổi tối...... Không đợi hắn nghĩ xem buổi tối nên làm gì, người đối diện đột nhiên kéo vạt áo ra.
Mí mắt Lận Kính Trầm giật giật, hầu kết không nhịn được mà lên xuống.
Giây tiếp theo, chỉ thấy thiếu niên nhe răng nhếch miệng từ trong vạt áo đang mở rộng móc ra hai củ...... Khoai lang nóng hổi.
Người đang giật giật hầu kết kiểu:?
Cố Viễn hoàn toàn không chú ý tới tâm trạng đang phập phòng của người nào đó, cậu mười phần sảng khoái đưa cho đối phương một củ khoai, "Nè, cho ngươi đó."
"......" Lận Kính Trầm lớn lên ở trong cung, chưa từng có người nào trong kinh thành dám đưa loại thức ăn này cho hắn, thời điểm ra trận càng không, nghiêm túc mà nói, đây chính xác là lần đầu tiên mà Lận Kính Trầm được mời ăn cái thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vu-em/3578148/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.