Bên kia quầy có một tiên sinh phòng thu chi lớn tuổi có râu đang đánh tay vỗ nhịp, đầu lắc lư theo, bộ dáng say mê không thôi.
Tiểu nhị khách điếm cùng lão tiên sinh phòng thu chi này hiển nhiên là người quen, thấy vậy cười nói: “Lão Quách nói một chút, vị phu nhân kia đàn là khúc nhạc gì a?”
Trên gương mặt đầy nếp nhăn của lão tiên sinh phòng thu chi là dáng vẻ tự đắc: “Đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy, khúc ‘Điệp luyến hoa’ đàn đến đỉnh cao! Đỉnh cao! Đỉnh cao a!
Ông ta liên tiếp nói ba tiếng đỉnh cao, có thể thấy được trình độ tán thưởng của bài đàn này.
Lâm Sơ không có nhiều nghiên cứu về những khúc nhạc cổ này, nhưng vẫn biết "Điệp luyến hoa" là đàn cho người trong lòng, để nói ra ý ái mộ.
Khóe mắt nàng bất giác co rút... Bài hát này của Giang Vãn Tuyết không phải là đàn cho Yến Minh Qua nghe chứ? Dựa theo ý nghĩ đến tột cùng, Lâm Sơ muốn đi hậu viện bên kia xem xét.
Nàng mới đi qua một hành lang gấp khúc, chợt nghe thấy có người vỗ tay.
Lâm Sơ vội vàng trốn ở phía sau cột, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Lục hoàng tử vỗ tay từ hành lang đối diện chậm rãi đi ra, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo một cỗ lười nhác không hình dung được, phảng phất như là một kẻ ăn chơi trác táng.
"Một khúc này của Hàn phu nhân, cũng thật được xưng là thật đúng nhiễu lương tam nhật*!” Giọng nói của hắn ta cũng lười biếng.
*nhiễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-truoc-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/4534155/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.