“Nữ nhân thối!” Đau đớn làm cho đầu óc người nọ thanh tỉnh ngắn ngủi, vẻ mặt hung ác đi về phía Lâm Sơ.
Bên cạnh đã không còn gì để phòng thân, Lâm Sơ sợ kinh khủng, hai tay chống đỡ lui về phía sau.
Người nọ đã đến trước mặt nàng, cũng không biết vì sao đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, giống như là bị ám khí gì đó đánh trúng, ôm chân lăn xuống đất.
Đèn nhà hàng xóm đối diện đã sáng lên.
Lâm Sơ luống cuống tay chân đứng lên, lại muốn đi nhặt con dao bếp của mình.
Người nọ bị thương, cũng biết mình không thể ở lại lâu hơn nữa, kéo chân khập khiễng chạy trốn.
Cửa nhà hàng xóm mở ra, đại thúc và thẩm tử hàng xóm một người cầm cào sắt một người xách đèn bão đi ra, Lâm Sơ mới hoàn toàn ngồi liệt trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc, cả người đều bị mồ hôi thấm ướt, toàn thân giống như là từ trong nước vớt lên.
“Nương tử Yến gia, đây là làm sao vậy?” Trên người Tống thẩm còn khoác một bộ ngoại bào thật dày, hiển nhiên là vừa mới từ trong chăn đi ra.
Ban đầu bà cũng không thích Lâm Sơ, nhưng trước mắt Yến Minh Qua bị trọng thương, bên cạnh dù sao cũng phải có người chăm sóc, đều là hàng xóm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, buổi tối Lâm Sơ lại kêu đến tê tâm liệt phế như vậy, bọn họ cũng không thể coi như không nghe thấy.
"Bạc, có người cướp bạc..." Lý trí còn sót lại chỉ có thể chống đỡ Lâm Sơ lấy ra một lời nói dối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-truoc-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/4534125/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.