Chương trước
Chương sau
Mấy ngày sau lễ trao giải Thiên Hoa, cái đuôi nhỏ Sở Tĩnh Đồng cũng nghênh đón kỳ thi tuyển sinh, trải qua hai ngày thi cử, Sở Tĩnh Đồng rốt cuộc cũng có một kỳ nghỉ dài.
Hôm nay sau khi Sở Tĩnh Đồng thi xong, vợ chồng Ôn thị cố ý đến biệt thự để chúc mừng Sở Tĩnh Đồng một phen.
Người một nhà hòa thuận vui vẻ trò chuyện, hơn nữa khi biết được Ôn Tố và Sở Tĩnh Xu dự định sang năm sẽ có thai, cha mẹ đều vô cùng mừng rỡ, ngay cả Ôn Như Nhàn cũng nhìn Ôn Tố với vẻ mặt ôn hòa hơn nhiều.
Lúc ăn cơm chiều, Ôn Tố bỗng nhận được cuộc gọi của Ninh Ngọc Kha.
Đây là lần đầu tiên Ninh Ngọc Kha liên lạc với Ôn Tố, nhìn thấy người gọi, Ôn Tố có chút kinh ngạc, trong lòng cũng có chút kháng cự.
Nếu Ninh Ngọc Kha liên lạc với cô, hẳn là vì đã tìm được mối liên hệ giữa cô ta với Sở Sở. Liên tưởng đến dung nhan của người nọ và Sở Sở vô cùng giống nhau, trực giác của Ôn Tố đều không muốn biết sự thật đằng sau.
Nhưng mà trong điện thoại Ninh Ngọc Kha cũng không nói là đã tìm được manh mối, mà là thông báo mẹ và bà ngoại của cô ta sẽ đến Trung Quốc, bọn họ muốn gặp Sở Tĩnh Xu.
Không để Ôn Tố hỏi nhiều, Ninh Ngọc Kha liền cúp điện thoại, điều này khiến cho Ôn Tố trong lòng vô cùng phiền muộn.
Vợ chồng Ôn thị và Sở Tĩnh Xu đều phát hiện sau khi Ôn Tố nghe điện thoại xong thì tâm tình thay đổi, Sở Tĩnh Xu hỏi dò: "Sao vậy?"
Ôn Tố nhìn màn hình hiển thị kết thúc cuộc gọi, mày nhíu chặt, "Là Ninh Ngọc Kha."
Cái tên này vừa nói ra, không khí trên bàn cơm bỗng nhiên trở nên quỷ dị.
Vợ chồng Ôn thị phát hiện cái đuôi nhỏ mặt mày hớn hở bỗng thu lại nụ cười, tựa hồ có chút không vui, ngay cả con dâu xưa nay ôn nhu nhã nhặn lễ phép vẻ mặt cũng hơi cứng lại.
Trầm Bách Xuyên nghi hoặc nhìn Ôn Tố, hỏi: "Ninh Ngọc Kha là ai?"
Ôn Như Nhàn càng thẳng thắn nói: "Có chuyện gì nói với mẹ, đừng tự gánh vác một mình."
Sở Tĩnh Xu cười cười không nói gì, Ôn Tố nhìn Sở Tĩnh Xu liếc mắt một cái, đáy mắt hàm chứa một tia lo lắng không thôi, cô nói: "Tháng trước con đến nước Y gặp được một người phụ nữ, bộ dạng cô ta với Sở Sở vô cùng giống nhau."
"Bởi vì cô ta mà lúc ấy còn bị truyền ra bên ngoài tin đồn ngoại tình."
Trầm Bách Xuyên giật mình gật đầu, ông biết tin tức này, cũng cùng vợ xem qua, chỉ là cảm thấy loại tin này chắc chắn là tin giả, nên cũng không mở ra xem, quả nhiên sau đó tin đồn lại được làm sáng tỏ, không ngờ trong đó còn có chuyện như vậy.
Ôn Tố nói: "Cô ta nói sẽ trở về hỏi người lớn, nếu tìm được manh mối gì sẽ liên hệ con."
"Vừa rồi cô ta gọi điện thoại nói, ngày mai mẹ và bà ngoại cô ta sẽ đến đây, bọn họ muốn gặp Sở Sở." Ôn Tố nói xong, đưa tay nắm tay Sở Tĩnh Xu, tay Sở Tĩnh Xu có chút lạnh, so với ngày thường còn lạnh hơn mấy phần.
Ôn Tố có thể lý giải tâm tình của cô, hiện tại kết cục tốt nhất đó là Ninh Ngọc Kha và Sở Tĩnh Xu không có quan hệ gì, nếu không chân tướng không khỏi sẽ có chút khó coi.
Vợ chồng Sở thị trong trí nhớ của nguyên chủ vô cùng ân ái, bây giờ lại xuất hiện một người chị em của Sở Tĩnh Xu, không chỉ có mẹ của Ninh Ngọc Kha, thậm chí cả bà ngoại cô ta cũng đến đây, thế nào cũng cảm giác vô cùng dữ dội.
Sở Tĩnh Đồng sau khi biết sự tồn tại của Ninh Ngọc Kha cũng có chút không thể tiếp nhận, nghe nói mẹ và bà ngoại người kia đều phải đến Trung Quốc gặp chị mình, trong lòng cũng nảy sinh vài phần kháng cự.
"Cô ta không nói với chị manh mối gì sao?" Sở Tĩnh Đồng chép miệng, nó cảm thấy Ninh Ngọc Kha kia có thể là chị em song sinh của chị gái, mà mẹ của Ninh Ngọc Kha có thể là người ái mộ cha, không chiếm được cha nên trộm Ninh Ngọc Kha đi.
Nhưng đây đều là suy đoán cá nhân mà thôi, trước khi gặp mặt đối phương mọi chuyện vẫn còn chưa rõ.
Ôn Tố ấn thái dương, nói: "Cô ta không nói gì cả, chỉ nói ngày mai sẽ đến đây, mong được gặp mặt Sở Tĩnh Xu."
Ôn Như Nhàn trầm tư một lát, mở miệng hỏi: "Ninh Ngọc Kha kia trông như thế nào?"
Sở Tĩnh Đồng lấy điện thoại mở ra Weibo trước đó của Ôn Tố, đưa ảnh chụp cho Ôn Như Nhàn xem.
Nhìn đến người mặt mày tinh xảo như họa kia, sắc mặt Ôn Như Nhàn thoáng hiện một tia kinh ngạc, vốn tưởng rằng chỉ có chút giống, không ngờ độ tương tự lại cao như vậy, muốn nói cô ta và Tĩnh Xu là chị em ruột cũng không có người nào nghi ngờ.
Nhưng là người trông thấy Sở Tĩnh Xu trưởng thành, Ôn Như Nhàn rất rõ ràng chuyện của Sở gia, Sở Tĩnh Xu căn bản không có chị em sinh đôi gì, trước khi Đồng Đồng ra đời, Sở Tĩnh Xu chính là đứa nhỏ duy nhất của Sở gia. Bà hiểu rất rõ mẹ Sở Tĩnh Xu, người kia không có khả năng làm chuyện phản bội chồng mình.
Trầm Bách Xuyên nhìn thấy ảnh chụp của Ninh Ngọc Kha cũng kinh ngạc không thôi, khó trách nghe được tên người này, sắc mặt hai chị em đều biến đổi.
Nhìn thấy Sở Tĩnh Xu đang thất thần, sắc mặt có chút tái nhợt, Ôn Tố lên tiếng nói: "Có lẽ, mẹ của Ninh Ngọc Kha và mẹ là chị em song sinh, chuyện này cũng không phải không có khả năng."
Sở Tĩnh Xu vốn có chút không biết làm sao nghe nói như thế, lập tức bật cười, "Sao có thể, mẹ là con gái một, ông bà ngoại cho tới giờ cũng chưa từng đề cập qua chuyện mẹ có chị em gì."
Tuy rằng chỉ là đùa vui, nhưng sắc mặt Sở Tĩnh Xu cũng đã tốt hơn nhiều so với vừa rồi, trong lòng cũng bình tĩnh vài phần.
Hiện giờ cô đã có được gia đình của mình, bất kể mục đích của đối phương là gì, cô cũng không phải một mình đối mặt, ít nhất còn có Ôn Tố bên cạnh.
"Mẹ cô ta tên gì?" Ôn Như Nhàn bỗng mở miệng hỏi.
Đang cảm thấy mình bị xem nhẹ, Sở Tĩnh Đồng nghe thấy câu hỏi, nhanh nhẹn trả lời: "Ninh Tử Huệ."
Còn bổ sung thêm: "Ninh Ngọc Kha và chị Tư Nhã còn biết nhau nữa, nói Ninh Ngọc Kha và mẹ của chị Tư Nhã là đối tác làm ăn."
Thông tin này khiến Ôn Như Nhàn nhướng mày, lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Ôn Như Nhàn buông đũa xuống lấy điện thoại của mình ra, nói: "Mẹ hỏi chuyện dì hai của con một chút, xem bà ấy có biết chút gì không."
Ôn Như Nhàn vừa nói xong, Ôn Tố liền cảm giác bàn tay của mình bỗng nhiên bị siết chặt, cô vỗ vỗ tay Sở Tĩnh Xu như muốn trấn an.
Nếu thật sự có thể hỏi ra được chút gì từ dì họ kia, các cô cũng có thể phỏng đoán được ý đồ của đối phương, không đến mức bị đánh đến trở tay không kịp.
"Không sao đâu." Ôn Tố kề bên tai Sở Tĩnh Xu thấp giọng nói.
Sở Tĩnh Xu miễn cưỡng cong khóe môi, nội tâm vốn đang sắp ổn định trở lại bởi vì gần chạm đến chân tướng liền dậy sóng lần nữa.
Thấy dáng vẻ của Sở Tĩnh Xu lúc này, Ôn Tố liền thổi khí vào lỗ tai cô, thân mình Sở Tĩnh Xu run lên, suýt nữa nhảy dựng từ trên ghế.
Sở Tĩnh Xu không thể tin nhìn Ôn Tố, vành tai trắng nõn dùng mắt thường cũng có thể thấy đang nhanh chóng phiếm hồng.
Trầm Bách Xuyên và Sở Tĩnh Đồng đều nhìn thấy một màn này, người trước cười quay đầu đi, không để cho con dâu áp lực, Sở Tĩnh Đồng thì yên lặng nhìn lên trần nhà, trong lòng dâng lên nỗi nhớ tiên nữ tỷ tỷ của nó.
Sở Tĩnh Xu không nhịn được ngắt Ôn Tố một cái, chỉ dám nhẹ giọng ở bên tai Ôn Tố nói: "Không được ở trước mặt cha mẹ làm việc này!"
Ôn Tố mặc dù có chút đau, nhưng thấy Sở Tĩnh Xu đã không còn rối rắm chuyện Ninh Ngọc Kha, liền cười nắm tay Sở Tĩnh Xu, "Thẹn thùng?"
Sở Tĩnh Xu nghe được lời này thật muốn lôi cô trở về phòng dạy dỗ một phen, chỉ là giáo dục không cho phép cô làm ra chuyện thất lễ như vậy trước mặt người lớn, rơi vào đường cùng, Sở Tĩnh Xu đành phải trừng mắt liếc Ôn Tố một cái.
Ngay lúc hai người mắt đi mày lại, Ôn Như Nhàn liên lạc với dì họ của Ôn Tố.
Dì họ sau khi biết được con gái của Ninh Tử Huệ thế mà lại có bảy phần tương tự với vợ của Ôn Tố, cũng vô cùng kinh ngạc, sau đó cũng tỏ vẻ Ninh Ngọc Kha và vợ của cháu họ hẳn là không có quan hệ gì, bởi vì tướng mạo của Ninh Ngọc Kha là thừa hưởng từ mẹ của cô ta.
Tin tức này vượt ra ngoài dự kiến của mọi người, sau khi nhận được bức ảnh chụp Ninh Tử Huệ được dì hai gửi tới, Ôn Như Nhàn kinh ngạc mở to mắt, "Đây ---"
Trầm Bách Xuyên nhìn thấy ảnh chụp, kinh ngạc nói: "Đây không phải Cổ Tinh sao?"
Sở Tĩnh Xu nghe được tên của mẹ mình, cũng không màng lễ nghi gì nữa, mạnh mẽ đứng lên, bước nhanh đến đầu bàn bên kia, đi đến phía sau Ôn Như Nhàn. Nhìn thấy ảnh chụp trong điện thoại, Sở Tĩnh Xu khó tin trừng to mắt, người phụ nữ trên đó cùng với dáng vẻ của mẹ cô giống nhau như đúc, chỉ là khí chất không giống nhau, người phụ nữ trên ảnh chụp thông minh cao ngạo, hoàn toàn khác với dáng vẻ thanh tao nhã nhặn của mẹ cô.
Sở Tĩnh Xu mở miệng hỏi: "Đây là... mẹ của Ninh Ngọc Kha sao?", giọng của cô có chút run rẩy.
Bất kỳ ai khi biết được mẹ của mình thì ra còn có một chị em song sinh cũng không thể duy trì được bình tĩnh, lời vừa rồi Ôn Tố đoán lại là sự thật!
Cái đuôi nhỏ Sở Tĩnh Đồng nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, liền đỏ mắt, vội vàng ôm lấy chị.
Sở Tĩnh Xu nhanh chóng ôm em gái, theo bản năng nhìn về phía Ôn Tố, Ôn Tố nhìn thấy tim đều muốn tan chảy.
Giọng nói Ôn Tố mềm đi vài phần, "Mẹ và bà ngoại của Ninh Ngọc Kha ngày mai sẽ đến đây, đến lúc đó chúng ta có thể biết được lúc trước đã xảy ra chuyện gì."
Vì sao Ninh Tử Huệ và mẹ Sở Tĩnh Xu lại giống nhau như đúc, rõ ràng mẹ Sở Tĩnh Xu là con gái một, ông ngoại bà ngoại của Sở Tĩnh Xu cũng rất yêu thương bà ấy, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nếu Ninh Tử Huệ và mẹ Sở Tĩnh Xu là chị em sinh đôi, vậy song thân của mẹ Sở Tĩnh Xu rốt cuộc là ai.
Đáng tiếc ông bà ngoại của Sở Tĩnh Xu đều đã mất, các cô không thể nào biết được chuyện thật sự xảy ra năm đó.
Nhìn thấy người phụ nữ trên ảnh chụp, Sở Tĩnh Xu có chút hoảng hốt, khóe môi khẽ căng, giọng nói có chút khàn khàn, "Con..."
Ôn Như Nhàn vỗ vỗ mu bàn tay Sở Tĩnh Xu, nhẹ giọng an ủi, "Đừng nghĩ nhiều, chưa gặp bọn họ, còn quá sớm để kết luận."
Sở Tĩnh Xu miễn cưỡng cười cười, ôm em gái ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, thấp giọng nói: "Bây giờ con có chút loạn."
Bất kể ai đột nhiên biết được người mẹ đã mất của mình còn có một người chị em sinh đôi, cũng không thể duy trì được bình tĩnh.
Ôn Tố đứng dậy đi đến bên cạnh cô, ôm bả vai cô, ôn tồn nói: "Đừng lo lắng, không có việc gì."
Nhìn đến Ôn TỐ bên cạnh, Sở Tĩnh Xu nhịn không được tựa vào bên hông cô cọ cọ, chỉ là cọ một cái, mũi không nhịn được cay cay, hốc mắt lại đỏ.
Cuộc gọi đến và ảnh chụp khiến cho mọi người không còn tâm trí ăn cơm, vợ chồng Ôn thị không muốn quấy rầy, cơm nước xong không lâu liền trở về nhà.
Đêm đó, Sở Tĩnh Đồng hai mắt hồng như thỏ con, ôm cánh tay Sở Tĩnh Xu muốn cùng chị gái ngủ.
Ôn Tố cũng hiểu được, dù sao đột nhiên xuất hiện một người giống mẹ của bọn họ như đúc, chỉ sợ là lại gợi lên nỗi nhớ mẹ của hai người họ.
Đêm đến
Tắm rửa xong Ôn Tố nói chúc ngủ ngon Sở Tĩnh Xu, trở lại phòng ngủ của mình.
Từ khi cùng Sở Tĩnh Xu xác định quan hệ, Ôn Tố liền chuyển vào phòng ngủ Sở Tĩnh Xu, nếu đêm nay cái đuôi nhỏ và Sở Tĩnh Xu cùng nhau ngủ, cô đương nhiên trở về phòng mình.
Ôn Tố lật xem kịch bản "Hồ sơ tội phạm", trong tay cầm cây bút, chỉ là nhìn mấy hàng chữ, Ôn Tố cũng không thể nào xem vào, đầu óc tựa như một quả cầu len lộn xộn.
Cô thở dài, đem bút kẹp vào kịch bản, đóng kịch bản lại đặt ở đầu giường, ánh mắt cô lơ đãng thoáng nhìn di động yên tĩnh ở đầu giường ---
Sở Sở mỗi đêm đều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, nếu bây giờ cô nhắn tin cho Sở Sở, chắc là sẽ không làm ồn cái đuôi nhỏ đâu?
Ôn Tố nhìn thời gian, phát giác hiện tai mới mười giờ rưỡi, cái đuôi nhỏ lúc này hẳn là chưa ngủ, hai chị em chắc sẽ nói chuyện thật lâu.
Lo lắng điểm ấy, Ôn Tố thu bàn tay đang định lấy di động, chuyển sang tắt đèn ngủ.
Bóng tối yên lặng vỗ về suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô, quả cầu len lộn xộn rối ren kia rốt cuộc cũng tìm được đầu dây. . Truyện Hot
Cô đoán Ninh Tử Huệ chắc hẳn là chị em song sinh với mẹ của Sở Sở là để tránh đi những suy đoán tiêu cực, theo suy đoán thật sự của cô, thì có thể là vì trả thù.
Ôn Tố trở mình, lẳng lặng nhìn bóng tối dày đặc, đang lúc suy tư, chỉ thấy màn hình di động đột nhiên sáng lên, truyền đến một tiếng rung chấn động.
Ôn Tố cầm lấy di động nhìn thoáng qua, phát hiện đúng là Sở Tĩnh Xu gửi Wechat:
"Ngày mai có thể đi cùng chị hay không?"
Một hàng chữ ngắn ngủn, Ôn Tố nhớ sau tới ánh mắt Sở Tĩnh Xu nhìn mình khi ăn cơm, trong lòng không khỏi có chút đau, đầu ngón tay khẽ động, trả lời lại tin nhắn: "Được, ngày mai Đồng Đồng có đi không?"
Bên kia tựa hồ đang chờ, nhìn thấy tin nhắn của cô liền nhanh chóng trả lời:
"Con bé muốn đi, chỉ là chị lo lắng, không biết bọn họ đến đây là có ý đồ gì. Đồng Đồng rất mong chờ chuyện này, nếu bọn họ có mưu đồ khác, chị không muốn Đồng Đồng tổn thương"
Ôn Tố có thể hiểu được suy nghĩ của cô, nhưng Đồng Đồng cũng sắp vào cấp ba, đứa nhỏ này còn trưởng thành hơn cô nghĩ, cũng có chính kiến của mình, không chỉ có cô muốn bảo hộ Đồng Đồng, Đồng Đồng làm sao có thể không muốn chia sẻ một chút với chị mình.
Cân nhắc lời nói, Ôn Tố trả lời: "Việc này có lẽ có quan hệ với thân thế của mẹ, Đồng Đồng là con cũng có quyền biết rõ sự thật."
Sau khi tin nhắn này gửi đi, mãi cho đến khi màn hình điện thoại tắt đi, Sở Tĩnh Xu mới trả lời, chỉ ba chữ đơn giản:
"Chị hiểu được"
_____________________________
Sáng sớm hôm sau trời đổ một trận mưa rả rích, tẩy đi oi bức của mấy ngày trước đây, trong không khí tràn ngập hơi thở mát lạnh của mưa, nhiệt độ vốn khô nóng cũng dần hạ xuống.
Cái đuôi nhỏ khó có được một ngày rời giường sớm, hai chị em rất cẩn thận chuẩn bị một phen, Ôn Tố vốn định nói thời gian hẹn là buổi chiều, chỉ là nhìn dáng vẻ chờ mong của Sở Tĩnh Đồng, cô liền nhịn lại lời này.
Hai giờ rưỡi chiều, Ôn Tố chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng nhận được cuộc gọi của Ninh Ngọc Kha.
Trước hai cặp mắt chờ mong, Ôn Tố ghi nhớ địa điểm hẹn, sau khi tắt máy nói: "Đi thôi, bọn họ đã đến rồi."
Nơi hẹn gặp là một quán trà tại gia, gần đến giờ gặp mặt, Sở Tĩnh Xu căng thẳng đến mức thở không ra hơi, nếu không phải vì làm chỗ dựa cho em gái, hẳn là sẽ phải tựa đầu vào vai Ôn Tố để lấy sức.
"Đừng căng thẳng." Ôn Tố nhẹ giọng an ủi, Sở Tĩnh Xu kéo khóe miệng, nụ cười không có chút thuyết phục.
Ôn Tố ôm vai Sở Tĩnh Xu, nhéo nhéo đầu vai cô, nói: "Có lẽ bọn họ còn căng thẳng hơn chị."
Sở Tĩnh Xu nội tâm vốn đang khẩn trương nghe nói như thế liền bật cười, sắc mặt cũng khá hơn trước, đang muốn nói chuyện, chợt nghe một giọng nữ trong trẻo truyền đến: "Thật xin lỗi, vô tình quấy rầy hai người, nhưng vẫn mong hai người chú ý tôi một chút được không?"
Ôn Tố ngẩng đầu nhìn, Ninh Ngọc Kha đã đứng ở cửa quán trà, cặp mắt hoa đào luôn lộ ra ý cười phong lưu vừa lúc nhìn về người bên cạnh cô.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Ninh Ngọc Kha, Sở Tĩnh Xu cảm thấy vô cùng vi diệu, nhưng loại cảm giác này cũng không quá tệ.
Ninh Ngọc Kha có vẻ thập phần kinh hỉ, cô ta vui sướng ôm lấy SỞ Tĩnh Xu, "Loại cảm giác này thật kỳ diệu, chị chưa từng nghĩ đến chị cũng sẽ có em gái."
Sở Tĩnh Xu không bị nhiệt tình của cô ta làm mất lý trí, nắm lấy từ ngữ mấu chốt trong câu nói, giọng căng thẳng, hỏi: "Chúng ta ---"
Ninh Ngọc Kha buông Sở Tĩnh Xu, quan sát cô từ đầu đến chân, cười nói: "Không phải chúng ta, là mẹ chúng ta, nếu không lầm, hai người họ là chị em song sinh."
Nghe được chính miệng nói như thế, Sở Tĩnh Xu tránh không được kinh hỉ, đang định nói lại bị Ninh Ngọc Kha kéo đi về hướng quán trà, Ninh Ngọc Kha nói: "Đến đây, bà ngoại và mẹ đều muốn gặp em.", thoáng nhìn Sở Tĩnh Đồng bên cạnh, cô ta thuận tay sờ sờ đầu Sở Tĩnh Đồng.
Nhìn bàn tay đang hướng đến đỉnh đầu mình, Sở Tĩnh Đồng theo bản năng muốn né tránh, nhưng nhìn đến gương mặt vô cùng giống với chị gái, Sở Tĩnh Đồng không khỏi ngẩn người, sự sửng sốt này khiến cho Ninh Ngọc Kha vừa lúc sờ được.
"Đương nhiên, còn có các em." Ninh Ngọc Kha mắt cười trong suốt, "Bọn họ lúc còn trên máy bay đã bắt đầu nhắc đi nhắc lại, lúc này hẳn là đều không thể chờ được nữa."
Ôm không được tay của chị gái, Sở Tĩnh Đồng liền kéo cánh tay Ôn Tố.
Đây vẫn là lần đầu tiên con bé này chủ động kéo tay mình, Ôn Tố nhịn không được nhìn nó một cái, lúc này mới phát hiện đứa nhỏ này còn căng thẳng nhiều hơn mình nghĩ.
Trong phòng trên tầng hai của quán trà, hai vị phu nhân được chăm sóc vô cùng tốt đang nhìn về phía cửa, Sở Tĩnh Xu bị Ninh Ngọc Kha dẫn vào ghế ngồi, vừa nhìn thấy hai vị phu nhân, Sở Tĩnh Xu đã hiểu rõ một việc ----
Ninh Ngọc Kha là chị em họ của cô là không sai.
Hai người phụ nữ đều bảo dưỡng rất tốt, người lớn tuổi hơn và Ninh Tử Huệ gương mặt có vài phần tương tự, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra hai người là mẹ con.
Bà ấy vừa nhìn thấy Sở Tĩnh Xu liền đỏ mắt, đôi mắt trong suốt sắc bén trong phút chốc dịu đi, bà đứng dậy hướng đến Sở Tĩnh Xu giang hai cánh tay ra, giọng nói có vài phần nghẹn ngào, "Lại đây, để bà ngoại nhìn kỹ các con một chút."
Sở Tĩnh Xu và Sở Tĩnh Đồng không nhịn được nhào vào lòng bà, Sở Tĩnh Đồng lại không thể kìm được nức nở khóc lên.
Tuy rằng hôm qua đã gần đoán được quan hệ trong đó, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến, lòng Ôn Tố mới hoàn toàn thả lỏng.
Chờ mọi người ổn định lại cảm xúc, Sở Tĩnh Xu và Sở Tĩnh Đồng ngồi ở hai bên của bà ngoại, nghe bà ngoại Ninh thuật lại chuyện năm đó.
Thì ra năm đó bà ngoại Ninh và ông ngoại Cổ gặp được nhau trong lễ cưới một người bạn, mới vừa quen biết không đến một tháng hai người liền nhanh chóng kết hôn. Sau khi kết hôn, mâu thuẫn xung đột trong tính cách thói quen của hai người cũng dần nảy sinh. Sau khi bà ngoại Ninh sinh hạ một cặp chị em song sinh, hai người liền ly hôn, bà ngoại Ninh mang theo người chị gái xuất ngoại, em gái để lại cho ông ngoại Cổ, từ đó về sau, hai người cắt đứt liên hệ.
Mãi cho đến khi Ôn Tố ngẫu nhiên gặp phải Ninh Ngọc Kha ở nước Y, bọn họ mới có thể gặp nhau.
Mặc dù là Ninh Tử Huệ cũng vừa mới biết thì ra chính mình còn một người em gái song sinh.
Nghe bọn họ nhắc đến mẹ, thần sắc Sở Tĩnh Xu có chút ảm đạm, "Mẹ..."
Ninh Thanh Huy vươn tay kéo hai đứa cháu gái vừa mới nhận vào trong lòng, đau thương thở dài, "Ta vốn nghĩ, có lẽ con bé sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc, không nghĩ tới..."
Lời nói còn lại đều tan thành một tiếng thở dài não nề.
Sở Tĩnh Xu mang đến một quyển sổ cho bà ngoại xem, đó là quyển sổ ghi lại quá trình trưởng thành của mẹ do chính tay ông ngoại làm, từ ngày còn bé đến lúc trưởng thành, từ lúc lọt lòng cho đến khi làm mẹ, mỗi một bức ảnh chụp, mỗi một phần ghi chép, cho đến khi ông ngoại qua đời, quyển sổ này mới kết thúc.
Không ngờ có thể nhìn thấy con gái nhỏ khi còn sống, Ninh Thanh Huy không khỏi lệ rơi đầy mặt.
Ninh Tử Huệ chưa từng gặp qua em gái ruột của mình, khi gặp lại cũng chỉ qua một quyển sổ, không khỏi vô cùng xúc động với sự tinh tế của cha ruột mình.
Ninh Thanh Huy không thể nhìn thấy con gái nhỏ, gặp được hai con gái của con mình, bà đem hết những lời nói ấp ủ nơi đáy lòng chưa từng nói qua với bất kỳ người nào, lúc này không thể kìm nén muốn được nói hết ra, mãi đến khi trời tối sầm, Ninh Thanh Huy mới nhận ra dừng lại, vội vàng lôi kéo mọi người đi ăn cơm.
Cho đến khi phải rời khỏi, Sở Tĩnh Xu và Sở TĨnh Đồng đều có chút luyến tiếc, hơn nữa dì Ninh Tử Huệ vô cùng ân cần chăm sóc hai người, dù biết bà không phải mẹ mình, hai người vẫn kìm lòng không được muốn đến gần bà.
"Được rồi, hôm nay cũng không còn sớm, các con vẫn mau chóng trở về đi, bà sẽ ở lại trong nước một thời gian." Ninh Thanh Huy từ ái sờ tóc hai cháu gái, Ninh Ngọc Kha nhìn thấy cũng có vài phần ganh tị.
Ninh Ngọc Kha cố ý oán giận thở dài, "Rõ ràng con với Tĩnh Xu dáng vẻ như nhau, sao bà đến bây giờ cũng chưa từng thương yêu con như vậy?"
Vừa nói xong đã bị Ninh Tử Huệ gõ đầu, chị em Sở gia cũng không quan tâm, nhìn thấy cô ta bị gõ đầu, cái đuôi nhỏ đắc ý ôm lấy cánh tay Ninh Thanh Huy, khoe ra, "Ha, hâm mộ đi, chị hâm mộ đi!"
Nhìn thấy bộ dáng tinh quái của Sở Tĩnh Đồng, Ninh Ngọc Kha có chút dở khóc dở cười.
Niềm vui nho nhỏ hòa tan tình cảm lưu luyến, nếu không phải vì ngày mai Sở Tĩnh Xu còn có cuộc họp quan trọng, cô thậm chí còn muốn đi theo ở cùng bà ngoại vài ngày.
Nhìn mọi người lưu luyến không rời chào tạm biệt, Ôn Tố gọi điện thoại cho cha mình, đơn giản kể lại chuyện gặp mặt hôm nay.
Dù sao thì đây cũng xem như một chuyện tốt, thì ra hai chị em bọn họ còn có người nhà thân cận như vậy.
Sau khi gặp Ninh Thanh Huy, Sở Tĩnh Xu ba ngày hai bữa đều mang em gái chạy đến Ninh gia, có lúc còn ở lại Ninh gia qua đêm không về.
Biệt thự kia là Ninh Tử Huệ mua vài năm trước, cách một khoảng thời gian bà và Ninh Ngọc Kha sẽ về Trung Quốc ở một thời gian, biệt thự này chính là mua được khi đó.
Trong lòng Ôn Tố không khỏi có chút buồn bực, nhưng khi nhận được điện thoại của Sở Tĩnh Xu, nghe thấy trong giọng nói vui sướng lại lẫn một chút chột dạ, Ôn Tố không thể nói được lời khước từ nào, chỉ có thể tùy cô.
Hơn nữa Ninh Thanh Huy chỉ tạm thời ở lại trong nước, một thời gian nữa sẽ rời đi, bọn họ muốn thừa dịp này gặp gỡ nhiều hơn cũng không có gì đáng trách.
Ngay lúc Sở Tĩnh Xu mang theo em gái hai ba ngày lại chạy đến Ninh gia, Ôn Tố nhận được đề nghị của Cảnh tỷ, dự định tương tác với fan, phát trực tiếp một lần.
Sau khi xác định được địa điểm, thời gian và nội dung, Ôn Tố công khai tin tức lên Weibo, fan hâm mộ đã sắp thành phật nhìn thấy tin tức này suýt chút nghĩ Ôn Tố bị hack.
"Tố Tố phát trực tiếp sao!!! Tôi nhất định đặt ghế nhỏ chờ Tố Tố phát sóng!!!"
"A đã tải xong rồi, ngồi chờ Tố Tố phát sóng!"
"Tôi nhìn thấy gì vậy? Tố Tố mà lại phát trực tiếp sao, trời ạ! Siêu tò mò Tố Tố sẽ phát cái gì"
"Mới vừa cày xong "Vân Lăng" và "Sát cơ", Tố Tố liền phát trực tiếp, hạnh phúc quá đi!"
Ngay cả người qua đường cũng cảm thấy kinh ngạc:
"Ôn Tố nói ít quá vậy, có chút tò mò cô ấy sẽ phát cái gì 2333"
"Gần đây có chuyện gì xảy ra vậy, lúc trước có Giản Vệ phát trực tiếp, bây giờ đến Ôn Tố cũng chơi phát trực tiếp"
"Ôn Tố sắp có tác phẩm mới lên sóng sao? Cảm giác cô ấy cũng không thiếu tiền, sao còn muốn chơi phát trực tiếp"
Ngay lúc nhóm dân mạng đang trong giai đoạn cuồng nhiệt, ngày phát trực tiếp cũng đã đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.