Phương Oánh Như không ngờ Ôn Tố bình thường lạnh nhạt nhưng khi nói lời tâm tình cũng không thua kém, lúc nhìn Đại Sở không chút rụt rè, sóng mắt đều như muốn hóa thành nước, không giống như giả vờ.
Cô bắt đầu hối hận đã đồng ý làm chuyện này, vì cái gì mà cẩu độc thân như cô lại phải ngồi xem hai người kia ở trước mặt mình ân ân ái ái, hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, chính là cảm thấy bọn họ đang cố tình làm cho cô xem.
Bỗng nhiên Phương Oánh Như cảm thấy không còn cảm nhận được mùi vị lẩu nữa, điều này vừa lúc phù hợp với tâm trạng vai diễn của cô hiện giờ.
Chưa nói đến Sở Tĩnh Đồng, mắt không dám rời nồi lẩu, hận không thể bịt tai mình lại, nghe thêm vài câu nữa sẽ càng nổi da gà, không ngờ Ôn Tố là cái loại muộn tao* như vậy.
(*Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong mãnh liệt)
Ngay cả Sở Tĩnh Xu, người lẽ ra phải đắm chìm trong bầu không khí này cũng không có vui vẻ như bọn họ nghĩ, chỉ cần tưởng tượng Ôn Tố cũng đối xử với Thẩm Mạn Huy như vậy, cô đã không còn cảm thấy mùi vị gì nữa.
Sau bữa ăn, chỉ có Ôn Tố là thật sự vui vẻ, thậm chí còn muốn đến ăn thêm vài lần nữa.
Bữa cơm này đương nhiên là do Ôn Tố trả tiền, theo như lời cô nói thì là: "Cô là khuê mật của Sở Sở, lần này coi như chúng tôi giúp cô đón gió tẩy trần."
Nói thật, nếu Phương Oánh Như không nhớ mình hiện tại đang là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-bach-nguyet-quang/1599996/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.