Vừa rồi, Quý Minh Noãn đi ra khỏi phòng của Lục Ngôn Thâm, không đóng cửa lại.
Cho nên Lục Ngôn Thâm thoáng nghe vài câu của cuộc trò chuyện giữa Lục Chân Chân và Quý Minh Noãn.
Hơn nữa, anh rõ ràng bắt được mấy từ mấu chốt!
“Cầm tiền, rời khỏi nhà chúng tôi……”
“Sau này đừng trở lại nữa……”
“Đúng là tôi chuẩn bị đi đấy……”
“Quý Minh Noãn, cô đừng đi……”
Quý Minh Noãn muốn rời khỏi đây?
Lục Ngôn Thâm mím môi, lập tức nhíu mày, không đợi anh phản ứng, đau đớn xuyên tim tràn từ ngực ra, tê liệt tất cả giác quan của anh.
Anh muốn nắm lấy vài món đồ, lại bắt hụt, đau đớn rên một tiếng, sau đó điện tâm đồ liên tục kêu tích tích tích.
Ý thức của anh bắt đầu mơ hồ.
“Mau, đưa máy thở đây.”
“Tim ngừng đập rồi!”
“Chuẩn bị kích điện!”
Anh cảm giác mỗi tấc trên cơ thể đều tản ra hơi thở chết chóc, vô hình trung có sức lực to lớn muốn anh kéo vào vực sâu vạn trượng.
“Chúng tôi đã cố hết sức rồi, mọi người vào gặp anh ấy lần cuối đi.”
Toàn bộ lực lượng thần bí chống đỡ anh đã biến mất, anh chậm rãi mất tất cả cảm giác.
Đến khi……
“Lục tiên sinh……”
Đến khi âm thanh trong trẻo vang bên tai anh, tức khắc có một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt anh lúc anh đang lơ lửng.
Anh lại về rồi.
Tích, tích, tích……
*
Lục Ngôn Thâm tỉnh lại, Quý Minh Noãn yên tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-dai-gia/2632692/chuong-5.html