Căn phòng nhỏ yên tĩnh, ánh đèn tối làm Quý Minh Noãn không có cách nào thấy rõ biểu cảm của Lục Ngôn Thâm.
Cô vẫn không nhúc nhích nhìn Lục Ngôn Thâm không nhanh không chậm đi tới, không gian chưa tới 20m vuông có vẻ càng chật chội vì sự tồn tại của Lục Ngôn Thâm.
Lục Ngôn Thâm đặt túi xuống bàn, đi đến cạnh giường, thong thả tới gần, ánh nắng chiều ngoài cửa sổ chiếu vào đôi mắt anh, dường như đang phác họa bức tranh sơn dầu diễm lệ.
Lục Ngôn Thâm nhìn Quý Minh Noãn nằm trên giường, vươn bàn tay to lại có khớp xương rõ, nhẹ nhàng đặt lên trán cô.
Cô nhận ra bàn tay lạnh băng, theo bản năng co rút.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt Lục Ngôn Thâm, thấy đối phương không được tự nhiên, lông mi cô khẽ nhúc nhích, cô lại cụp mắt.
“Anh, sao anh lại tới đây?” Quý Minh Noãn mở miệng, nghe ra giọng mình mang theo hờn dỗi.
Lục Ngôn Thâm nhắm mắt lại, hô hấp cứng lại, hai mắt trầm tĩnh đã lâu có chút hoảng loạn.
Anh thoáng nhớ có một đêm Quý Minh Noãn uống say, thì thầm: “Lục Ngôn Thâm, sao giờ anh mới đến……”
Anh ngồi cạnh giường, ngàn vạn suy nghĩ muốn trào ra ngoài, anh nhìn gương mặt trắng bệch của Quý Minh Noãn, cô đang bệnh, trông rất đáng thương, còn c ắn môi dưới.
Anh cười, nắm lấy bàn tay trắng của Quý Minh Noãn, đặt lên ngực.
“Nơi này, đau.”
Giọng nói khàn khàn lại trầm thấp của Lục Ngôn Thâm lướt qua căn phòng yên tĩnh, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-dai-gia/2632542/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.