Edit: Tiểu Đặng
(*hùng hài tử: đứa trẻ hư hỏng)
Sắc trời dần tối, Giản Đông Lai đi đến Diệp gia, đưa ảnh còn lại giao cho Giản Dao.
Theo cách nói của Giản Dao, lấy tấm ảnh đơn của cô bỏ vào thư gửi cho anh rể.
"Lý ca cũng rất vui vẻ nhận lấy, còn nói khi nào rảnh sẽ tới thăm bá mẫu!"
"Công việc thế nào rồi, có mệt hay không?" Giản Dao hỏi hắn.
Giản Đông Lai lắc đầu, cũng không cảm thấy mệt, ngược lại cảm thấy thật phấn khích. Người ở lò mổ đều là người to lớn, cơ bản tính tình cũng rất sảng khoái, cùng bọn họ ở cùng một chỗ thật vui vẻ.
Diệp mẫu quan tâm nói: "Ở lại ăn cơm chiều chứ?"
Giản Đông Lai lắc đầu, "Không ạ, cháu bây giờ phải trở về rồi."
Diệp mẫu muốn giữ hắn lại ăn cơm.
Giản Đông Lai xua xua tay: "Trong nhà có để phần cơm cho cháu rồi ạ, cháu về ăn đây."
Sau đó vội vàng chạy.
Giản phụ Giản mẫu biết hắn làm việc ở lò mổ trấn trên, có thể kiếm tiền, đều thật cao hứng.
Đối với chị gái hắn cũng có vài lời tốt đẹp, lúc trước đều là trong tối ngoài sáng oán giận, nói chị ấy không khác đại tỷ, có nhà chồng liền quên nhà mẹ đẻ.
Giản Đông Lai giả bộ như không để ý, cũng thấy quen rồi.
Trong bữa cơm, Giản mẫu ngồi xuống bên cạnh bàn, thăm dò.
"Đông Lai à, nghe nói công việc tạm thời ở trấn trên lương cũng phải đến 20-30 khối một tháng, sao con lại có mỗi mười mấy khối!"
Giản Đông Lai mặt không đổi sắc nói: "Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-cua-vat-hi-sinh-nam-phu-thap-nien-70/245788/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.