Edit: Mị Mê Mều Sau khi chung sống đơn giản, khách mời được nhận nơi ở của mỗi người. Sân của Giang Đường và Hạ Hoài Nhuận ở cạnh bên nhau, ở cách vách là Đàm Luận Khiên và Trần Chí Phàm, chủ nhà cũ được ê-kíp chương trình thu xếp tạm thời ở nơi khác. Đợi khi vào cửa chính, vẻ mặt Lương Thâm lập tức ghét bỏ. Xà nhà thấp bé, hai gian phòng không lớn mấy, gian ngoài là nhà bếp, cần tự mình thổi lửa nấu cơm, gian trong là chỗ ngủ, một chiếc giường Kang chịu nhiệt (1),đến chăn và đệm đều được ê-kíp chương trình thay đổi sạch sẽ, Lương Thâm vẫn hơi không tiếp thu được. (1) 炕头 (a heatable brick bed): là loại giường được xây bằng gạch có ống lò có thể đốt nóng bên dưới để duy trì nhiệt độ, sưởi ấm cho mùa đông. Chỗ này quá nhỏ, trừ một bóng đèn tròn nho nhỏ trêи đỉnh đầu ra, trong nhà cũng không có thêm dụng cụ gia đình nào khác. Hơn nữa sơn tường bị tróc vôi, mạng nhện giăng đầy góc tường, khắp nơi đều vẻ dơ bẩn và nghèo túng. Lương Thâm không chịu nổi nơi như thế này, nhìn những mạng nhện kia cậu tê cả da đầu, bất giác kéo ống tay tay Giang Đường, nói: "Mẹ ơi, con muốn về nhà." Cậu vốn cho là có thể tới một nơi non xanh nước biếc, nhưng chỗ này hoàn toàn không giống trong tưởng tượng! Núi này không xanh chút nào, cứ như ma quỷ có thể cắn nuốt người, lại không có nước, chỉ có cây cối cây cối cây cối, núi lớn núi lớn núi lớn. Thiển Thiển mếu máo: "Con cũng muốn về nhà..." Giang Đường rũ mắt: "Con ầm ĩ muốn tới, bây giờ lại muốn về nhà?" Thiển Thiển cúi đầu, không dám nói tiếp. Giang Đường nhìn một vòng xung quanh, trầm giọng nhắc nhở: "Nếu tới rồi thì phải kiên trì, ai cũng không được nói về nhà, có nghe không?" Lương Thâm hừ một tiếng, không vui xoay đầu đi chỗ khác. "Để đồ các con mang theo xuống đi, chúng ta phải ra ngoài hái rau dại." Ê-kíp chương trình sẽ không tốt bụng đưa nguyên liệu nấu ăn, trong nhà này chẳng có gì cả, muốn ăn cơm chỉ có thể chủ động ra ngoài tìm. Vừa nghe phải hái rau dại, hứng thú của mấy đứa trẻ lập tức trỗi dậy. Thiển Thiển điên cuồng giơ tay: "Mẹ, con muốn đi hái rau dại!" Giang Đường nói: "Thiển Thiển không đi được nha, Thiển Thiển chơi chung với chị Hạ La đi." Nghe thấy lại không có phần của mình, khuôn mặt nhỏ của Thiển Thiển lại xụ xuống: "Nhưng mà con muốn đi..." "Không được, mẹ không có thời gian chăm sóc con." Dứt lời, lưng Giang Đường cõng giỏ trúc, xách lưỡi liềm lên ra sân. Những gia đình khác cũng chuẩn bị đi hái rau dại trêи cánh đồng, thấy Giang Đường lại đây, họ bước lên chào hỏi cô một chút, tiếp đó Trần Chí Phàm nói: "Thôn dân bảo đường núi khó đi, bọn tôi thương lượng để cô ở lại giúp chúng ta trông mấy đứa nhỏ này, bọn tôi lên núi, rau hái về sẽ chia cho cô một nửa." Thể lực của phụ nữ chung quy không sánh được với đàn ông, lại nhìn Giang Đường trắng trẻo, mảnh mai, trông không giống người được việc. Mấy người bọn họ cũng không hy vọng lúc lên núi vừa bận việc vừa chăm sóc cô, quá mệt mỏi. Không bằng vừa bắt đầu thì để cô ở lại trông con, đến khi chương trình phát ra cũng chẳng ai nói gì được, dù sao phân công rõ ràng, cùng không ai làm nhiều, cũng không ai làm ít. Giang Đường quơ quơ lưỡi liềm trêи tay, đương nhiên cô biết trong lòng những người này nghĩ gì. Cô ngước mắt lên: "Các anh có thể phân biệt rau dại không?" "Không sao." Trần Chí Phàm cười nói: "Bé Mộc đầu sẽ dẫn bọn tôi qua, cậu bé phân biệt được." Ống kính chuyển đến người bé Mộc Đầu, cậu núp ở phía sau, xem có có chút thẹn thùng. Giang Đường hơi nhíu mày, nói: "Như vậy đi, chúng ta rút thăm, rút trúng thăm ngắn sẽ ở lại trông con, thăm dài thì ra ngoài làm việc, như thế này mọi người cũng công bằng hơn." Nghe kiến nghị như vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng gật đầu đồng ý. Giang Đường hái mấy cây cỏ cỏ dại bên góc tường xuống, sau khi chia chúng nó thì bảo mọi người rút thăm, kết quả nhanh chóng xuất hiện, Lịch Trường Phong ở lại trông con. Một giây đó, dường như Giang Đường thấy Lịch Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi trào phùng, nhưng trêи mặt không hề lộ ra. "Sơ Nhất, em trai em gái trông cậy vào con nhé." Sơ Nhất gật đầu, ngoan ngoãn hiểu chuyện: "Con sẽ chăm sóc tốt cho Thiển Thiển và Lương Thâm." Cô cúi người hôn một ngụm mặt cậu, tiếp theo kéo Lương Thâm qua, nói: "Con cũng phải chăm sóc anh hai và em gái." Bởi vì không thể đi hái rau dại nên Lương Thâm trông có chút rầu rĩ không vui: "Con biết rồi." "Thiển Thiển cũng phải chăm sóc bản thân và anh trai nữa nhé!" Dáng dấp nhỏ trịnh trọng, đàng hoàng phồng má của cô bé chọc không ít người buồn cười, đến ngây cả Đầm Luận Khiêm nhìn rất nghiêm chỉnh cũng không nhịn được đưa tay xoa tóc cô bé. Ngoại trừ Hạ Hoài Nhuận, hai ông bố ở đây chỉ có một người con trai duy nhất và cả hai đều thích bé gái. Bây giờ, thấy Thiển Thiển ngoan ngoãn như vậy, trong lòng họ yêu thích không thôi, càng hâm mộ bố của cô bé, chắc chắn anh cũng là người vô cùng ưu tú, có thể sinh ra một đứa bé thông minh, xinh đẹp như vậy. Tất cả đã chuẩn bị xong, đoàn người và cả cameraman mênh ʍôиɠ cuồn cuộn lên núi. Bé Mộc Đầu đi trước nhất, con đường này cậu đã đi nhiều lần, mỗi tảng đá trêи mặt đất cậu đều có thể nhận ra. "Lâm Tùy Châu bảo anh tới à?" Giang Đường đi đến bên cạnh Hạ Hoài Nhuận, dùng giọng chỉ để hai người bọn họ nghe được hỏi. Ý cười Hạ Hoài Nhuận sâu hơn: "Cô nói xem?" Cô bĩu môi: "Tôi nói anh ta bị điên." Tham gia chương trình mà thôi, còn cố ý tìm người đến đây trông cô, quả thật rãnh tới đau "bi". Hạ Hoài Nhuận cười nhẹ, nói: "Giám đốc Lâm quan tâm cô đấy, có một số việc anh ấy không nói thẳng, cô đừng ôm thành kiến với anh ấy." Giang Đường cảm thấy khá kỳ quái: "Các anh quen hệ tốt như vậy từ khi nào thế? Đã nói chuyện giùm anh ta rồi cơ à?" Hạ Hoài Nhuận đáp: "Tôi chỉ có sao nói vậy." "Không." Giang Đường lắc đầu: "Cái này của các anh gọi là cấu kết với nhau làm việc xấu." "..." "Tôi hỏi anh, có phải anh nói tên biên kịch của tôi cho Lâm Tùy Châu rồi không?" Hạ Hoài Nhuận quay đầu đi: "Tôi không có." Giang Đường cười gằn: "Bản thảo của tôi bị Hoa Thiên trả lại không bao lâu thì họ lại gọi điện nói muốn lấy bản thảo về. Lúc ấy tôi đã cảm thấy kỳ quái, nhưng không nghĩ nhiều. Sau đó Lâm Tùy Châu luôn nhắc anh với tôi, tôi mới nhận ra bất thường." Hạ Hoài Nhuận: "..." Cô liếc Hạ Hoài Nhuận một cái, giọng điệu mang theo nhắc nhở: "Biết thì biết, cũng chẳng sao. Nhưng tốt nhất các anh đừng giấu tôi làm một số chuyện lộn xộn, tôi không phải người ngu, sẽ không bị các anh lừa gạt " Dứt lời, Giang Đường bước nhanh tới phía đội ngũ phía trước. Nhìn bóng lưng hùng dũng, oai vệ của người phụ nữ, Hạ Hoài Nhuận bất giác thở dài, trong lòng cực kỳ đồng tình với người anh em của anh. Giang Đường... là đồ ba gai, vậy mà tên tổng tài ngu ngốc kia lại cho rằng vợ của anh ta là ngốc bạch ngọt đơn thuần? Đầu tên ngốc kia nghĩ gì thế? Rất nhanh lên tới núi, bé Mộc Đầu bắt đầu dạy mọi người phân biệt rau, chỉ cho bọn họ biết loại nào có thể ăn, loại nào không thể. Mấy ông lớn từ nhỏ đã ngâm mình trong bình mật ong, hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với cách sống này, nghe đến nỗi đầu nhũn ra, rau xanh mượt này đều chung một kiểu, có quỷ mới phân biệt được. Đang bối rối, quay đầu lại đã thấy Giang Đường bắt đầu hái rau. Trừ một ít rau dại bé Mộc Đầu nói ra, Giang Đường còn tìm đến một cây ăn quả dại, hơi cao một chút, phải leo lên mới được. Cô bỏ lưỡi liềm vào trong giỏ trúc, hai ba cái đã bò lên cây. Chưa kể, tuy võ công đánh người của Ninh Lăng vô dụng nhưng leo cây thì lại nhẹ nhàng đơn giản. Chờ khi phản ứng lại, mọi người chỉ thấy Giang Đường đã ở trêи cây. "Mau xuống đây, phía trêи nguy hiểm lắm!" Cây ăn quả dại này chưa từng được cắt tỉa, cành lá rậm rạp phức tạp, không cẩn thận sẽ bị cắt trúng, cắt rách chút da cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ bất cẩn té xuống, vậy thì phiền phức lớn. Giang Đường bận rộn hái trái cây không những không nghe, mà còn càng bò càng cao. Đạo diễn An nhìn mà tê cả da đầu, bạn nói xem, bây giờ mới là ngày đầu tiên, cô gái này đã leo lên cây, không có gì xảy ra thì không sao, nếu xảy ra chuyện gì... Lâm Tùy Châu sẽ làm thịt anh ta. "Giang Đường xuống đây đi, được rồi!" Giang Đường dùng lưỡi liềm vung mở cành cây trước mắt, hái được trái cây rồi đặt quả vào trong miệng. Trái này đỏ au, lớn cỡ anh đào, đặt trong miệng chua ngọt ngon miệng, tụi Thiển Thiển chắc sẽ thích ăn. Sau khi hái gần hết, cô cẩn thận leo xuống. Tim đạo diễn An thắt lại, đến khi Giang Đường bình an chạm đất mới thở hắt ra một hơi. Về sau đoạn này được phát ra, Giang Đường leo cây thành công thu thập được rất nhiều fangirl, đồng thời nhận biệt danh "Chị Giang không thể trêu vào", còn có người nói đùa gọi cô là người đàn ông duy nhất trong đại gia đình... "Mỗi người chia một chút." Giang Đường hào phòng chia quả dại mới hái xuống cho mọi người, rồi cầm một nắm lớn nhét vào túi của bé Mộc Đầu. Bé Mộc Đầu sững sờ, lại chạy xa ra phía trước, giống như ngại ngùng. "Sau này đừng kϊƈɦ động như vậy, nhìn đáng sợ lắm." Hạ Hoài Nhuận đưa khăn tay tới, cô không nhận, vén tay áo tùy tiện lau mồ hôi trêи mặt. Ống kính rút ngắn, quay lại tình cảnh này một cách hoàn mỹ. Giang Đường với mái tóc rối tung, quần áo hơi bẩn vẫn xinh đẹp kinh người, cỏ cây núi sâu ánh lên dung mạo hồng hào của cô, gò má tinh tế như một bức tranh sơn thủy. Cameraman phụ trách quay phim lập tức kinh diễm không rời mắt nổi, lại điều chỉnh góc độ bấm máy, hạ ống kính quay liên tục mới thấy đủ. "Không phải lần đầu tiên Giang Đường leo cây nhỉ? Tư thế kia của cô cũng quá thuần thục." Tình cảnh vừa nãy thành công khiến Đàm Luận Khiêm có thiện cảm với cô, đến cả giọng điệu cũng trở nên gần gũi không ít. Giang Đường biết Đàm Luận Khiêm là trưởng bối có danh vọng trong giới, thái độ cô không thấp hèn không khiêm tốn, giọng dịu dàng lễ phép: "Khi còn bé bướng bỉnh, tôi thường leo cây vào nhà." Sau sân cô nhi viện có một cây ăn quả, đồng bọn nhìn chằm chằm trái cây mỗi ngày, thèm ăn kinh khủng, nhưng viện trưởng hẹp hòi, sống chết không cho bọn họ ăn. Cứ mỗi khi đêm đến, Giang Đường đều sẽ lén lút hái trái cây, sau đó bị tóm, nhốt trong phòng tối hai ngày. Thời niên thiếu nhớ lại đoạn này luôn cảm thấy đau khổ, bây giờ nhớ lại, chỉ còn cảm thán. Nếu như trước đó biết sẽ chôn thây trong biển lửa, cô nhất định sẽ đến cô nhi viện một lần, cho dù cảnh còn người mất, cũng phải nhìn nơi cô lớn lên một lần cuối cùng. "Sau này đừng thế nữa, công việc này để cho đàn ông làm." Cô khiêm tốn đáp: "Dạ được, anh Khiêm." Người ở giới giải trí lâu, có thể phân biệt được đối phương thật lòng hay giả dối với mình, đặc biệt là loại người già đời như Đàm Luận Khiêm, lại càng biết được một người là tốt hay xấu, anh có thể nhìn ra sự lương thiện và chân thành trong lòng Giang Đường. Tiếng "anh Khiêm" cuối này khiến anh cười nở hoa , thiện cảm đối với Giang Đường điên cuồng tăng lên. Sau khi hái rau dại xong, mọi người ai về nhà nấy. Vào phòng, Giang Đường kéo rèm cửa sổ lên, thay quần áo dơ trêи người. Sau đó, cô ra ngoài nhặt một khúc gỗ khô, bắt đầu ngồi trước bếp lò nhóm lửa. Trước đây, cô từng quay một bộ phim về nông thôn, đóng vai một người đàn bà góa chồng bị thôn dân chán ghét. Vì để sát với nhân vật hơn, Giang Đường cố ý tới nông thôn sinh sống hai tháng, vì vậy chuyện nhóm lửa kiểu này không làm khó được cô, nhưng... nấu cơm vẫn khiến người ta đau đầu. Hết chương 74
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]