Chương trước
Chương sau
Edit: Mị Mê Mều
Giang Đường trêи hình đã yêu kiều, quyến rũ, người thật càng xinh đẹp nổi bật, câu hồn đoạt phách
Cô vò mái tóc hơi rối, có chút xấu hổ: "Xin lỗi, tôi dậy trễ."
Hôm qua lăn lộn với Lâm Tùy Châu tới hơn nửa đêm, bởi vì trời mưa sấm sét còn bị đánh thức mấy lần. Mới vừa ngủ lại nghe Lương Thâm đang gọi cô, sau khi đến xem thì phát hiện là cậu nói mớ. Lại chợp mắt một lúc thì Thiển Thiển đến rồi, chẹp một tiếng cắn lên miệng cô.
Giang Đường ngửi thấy mùi thơm của cơm, quay đầu lại xem, Lâm Tùy Châu đã làm xong bữa sáng.
Cô hơi kinh ngạc: "Anh dậy sớm thế?"
Anh vừa bày chén đũa, vừa đáp: "Nếu không ai nấu cơm cho em."
Thấy cảnh này, tổ quay phim lại có vẻ mặt kinh hoàng, trông, trông dáng dấp này là anh nấu cơm mỗi ngày à?? Cuộc sống của người có tiền không giống với suy nghĩ của bọn họ lắm.
Tiếng ồn ào ở phòng khách đánh thức hai đứa nhỏ trong phòng ngủ, ống kính chuyển qua, hai gương mặt nhỏ đẹp đẽ chiếu vào trong đó.
Lần thứ hai VJ cảm thán sự mạnh mẽ của gen nhà này, dù là con trai hay con gái, đều trong quá mức xinh đẹp, mỗi đứa có mỗi đặc điểm riêng.
"Mấy ông là ai vậy?" Lương Thâm mở to mắt, dáng vẻ như còn chưa tỉnh ngủ, mơ hồ thành một đoàn.
Sơ Nhất gõ trán em trai: "Không lễ phép, phải gọi là chú."
VJ: "Thực ra năm nay tôi chỉ mới 24 tuổi."
Lương Thâm nhìn đỉnh đầu hỏi của anh ta chằm chằm, lập tức tỉnh táo, tiếp đó khϊế͙p͙ sợ.
Con trai sợ hãi không nói nên lời, Giang Đường vội vàng kéo cậu đến trước bàn ăn.
"Anh về phòng mặc quần áo đi, chướng cả mắt." Giang Đường liếc thân trêи trần trụi của Lâm Tùy Châu, hơi cay mắt dời mắt đi.
Lâm Tùy Châu khẽ nhíu mày, cũng đã quên bên cạnh còn có những người khác, anh sáp đến bên tai Giang Đường, cười hỏi: "Chướng mắt thật à?"
"..."
"......"
"Cút."
Khóe miệng Lâm Tùy Châu trĩu xuống, uất ức chạy về phòng ngủ.
Giang Đường khẽ ngước mắt lên: "Xin lỗi, đầu óc anh ấy không bình thường lắm."
"..."
Đầu óc... không bình thường lắm?
Bây giờ bọn họ tin Lâm Tùy Châu đã kết hôn, đồng thời còn là một người đội vợ lên đầu, từ vài giây ngắn ngủi ở nơi này là có thể nhìn ra giám đốc Lâm không hề có địa vị trong nhà. Đáng tiếc đoạn này phải cắt bỏ, không thể phát ra ngoài, nếu không thì tỉ lệ rating nhất định sẽ bùng nổ!
Sau khi thu dọn xong đã là sáu giờ, đoàn người chính thức xuất phát.
Hôm qua Thiển Thiển còn nói sẽ ngoan ngoãn, chờ khi vừa đi thật, cô bé lập tức không chịu, túm chặt ống quần của Giang Đường ở cửa không buông tay.
"Con không muốn mẹ đi..." Thiển Thiển ngước mắt, khóe mắt đầy lệ: "Con không muốn ở chung với bố."
Giang Đường ngồi xổm xuống sờ mái tóc cực kỳ mềm mại của cô bé: "Không phải con thích bố nhất ư?"
"Con, con không thích bố." Cô bé ngửa đầu, nghẹn ngào lên tiếng: "Con thích mẹ cơ, hức, mẹ đừng bỏ con."
Dứt lời, cô bé ôm Giang Đường bắt đầu khóc.
Mỗi lần Thiển Thiển khóc lên đều rất có sức cuốn hút, đặc biệt là dáng dấp đáng yêu của cô bé, khiến người khác mềm lòng không thôi.
Giang Đường ôm cô bé, có chút khó khăn: "Nhưng con quá nhỏ, không thể đi được."
"Thiển Thiển không nhỏ." Thiển Thiển lắc đầu: "Thiển Thiển có thể tự chăm sóc mình."
Khuôn mặt Giang Đường bị nâng lên, chóp mũi của cô bé cọ nhẹ lên mặt cô: "Hức hức hức, dẫn con đi..."
Cô bé vừa làm nũng vừa giả vờ đáng thương, dính trêи người Giang Đường không chịu đi xuống.
Giang Đường không còn cách nào, liếc mắt ra hiệu cho Lâm Tùy Châu. Người đàn ông bất đắc dĩ dụi ấn đường, tiến đến ôm con gái lên, dịu dàng động viên: "Con để mẹ đi cùng anh trước nhé, chờ sau khi bên sắp xếp xong, bố lại dẫn con tới có được không?"
Thiển Thiển khụt khịt mũi đỏ rực, tủi thân nói: "Nhưng mà... nhưng mà mẹ đi rồi, sẽ không có ai ở cùng Thiển Thiển."
Trước đây, khi ở căn phòng lớn, bố mẹ không ở nhà hơn hai ba ngày, cô bé đã quen rồi. Nhưng bây giờ, mỗi ngày đều có mẹ và anh trai chơi đùa cùng, cô bé sớm đã bị chìu hư, vừa nghĩ chỉ tự chơi một mình, trong lòng liền khổ sở cực kì.
Thiển Thiển cắn đầu ngón tay nhìn Giang Đường, trong mắt tràn đầy chờ đợi và cầu xin.
Lòng Giang Đường không khỏi mềm nhũn, đưa tay ôm cô gái nhỏ bụ bẫm: "Được rồi, con cũng đi với mẹ đi."
Lâm Tùy Châu cau mày, hơi không ủng hộ: "Giang Đường, em không chăm sóc nổi ba đứa nhỏ."
Cô làm như không nghe thấy: "Phiền anh nói với ê-kíp chương trình một tiếng."
Dứt lời, cô trở về phòng thu xếp mấy bộ quần áo cùng đồ dùng hằng ngày cho Thiển Thiển.
Thấy cô kiên quyết, Lâm Tùy Châu đau đầu.
Anh không dám tưởng tượng làm sao mà Giang Đường dẫn theo ba đứa nhỏ sống một tháng ở nơi như thế được. Nói là rèn luyện bọn nhỏ, còn không bằng nói là rèn luyện cô. Chuyện đến nước này, trừ đồng ý ra anh còn có thể làm gì? Người phụ nữ mình cưới, rưng rưng cũng phải dỗ, à không, bọn họ đã ly hôn rồi.
Lúc rời đi, Lâm Tùy Châu không yên lòng hết dặn dò tổ quay phim lần này đến lần khác, nhất định phải chăm sóc cô nhiều một chút. Tổ quay phim nào dám không đồng ý, vội vàng gật đầu.
Cứ như vậy, Giang Đường dẫn theo ba đứa nhỏ bước lên hành trình đầu tiên.
Địa điểm thứ nhất ê-kíp chương trình chọn là thôn Vĩnh Bình
Thôn Vĩnh Bình nằm ở biên giới chung của thành phố A và thành phố B. Bởi vì địa hình và khí hậu phức tạp, khiến nơi đây biến thành nơi cằn cỗi hoang vu. Lâu dần, cư dân thôn xóm xung quanh đều dời đi chỗ khác, thôn Vĩnh Bình chỉ còn lại không tới trăm người được dãy núi bao vây.
Sau khi ngồi xe khoảng sáu tiếng, bọn họ dần dần đến gần thôn Vĩnh Bình.
Bây giờ là tầm ba giờ chiều, ngoài cửa sổ là thâm sơn Lục Ấm đứng sừng sững dưới mây xanh, kéo dài vạn dặm, không nhìn thấy phần cuối. Đến giao lộ, xe dừng lại, bọn họ chuẩn bị đi bộ tới thôn Vĩnh Bình.
Đường núi đoạn này nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ. Nhưng bởi vì có con nhỏ, bọn họ phải hết sức cẩn thận, không chút ý một chút sẽ rơi vào vách núi sâu hun hút.
"Mấy năm trước, bên này không có hàng rào bảo vệ." VJ đi ở phía trước thở hổn hển nói: "Hằng năm có không ít người chết ở trêи đường."
Đều do rơi sườn dốc mà chết, người nhà khó tìm thấy hài cốt.
Thiển Thiển được Giang Đường ôm, còn Sơ Nhất kéo Lương Thâm đi ở phía trước. Vì thừa kế vũ lực của Ninh Lăng nên cô đi lên cũng không thấy mệt, ngẫm lại tuyệt thế võ công của Ninh Lăng cũng chỉ dùng được ở chỗ này thôi.
Đi hết con đường, thôn Vĩnh Bình gần ngay trước mắt.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng đợi khi nhìn thấy thật, Giang Đường vẫn khϊế͙p͙ sợ với sự hoang vu trước mắt.
Mấy phòng bằng đất thấp bé phần bố rải rác, đường là đường đất, người nơi đây đều là phụ nữ và trẻ em, đến ngay cả một thanh niên trai tráng cũng không có. Giang Đường theo tổ quay phim vào một khu nhà nhỏ, sân đơn sơ, chỉ có một cái giếng nước. Sau đó, cô nhìn thấy đạo diễn và khách mời đang chờ đợi.
Đạo diễn An của [Du lịch cuộc sống] chính là đạo diễn vàng của đài truyền hình Thiên Tinh, quan hệ thân thiết với Lâm Tùy Châu. Trước đó, khi biết Lâm Tùy Châu đã kết hôn, anh ta sợ đến mức suýt chút nữa ngất đi, nhưng nói ngon ngọt, hứa sẽ chăm sóc tốt cho Giang Đường và con của anh. Phí lời, Lâm Tùy Châu là tổ tông của Thiên Tinh, anh ta nào dám sơ suất.
Tầm mắt Giang Đường lướt qua từng khách mời một, người đứng đầu tiên hẳn là Đàm Luận Khiêm, tuy dáng người phát tướng nhưng khí chất ôn hòa, có thể đoán được khi còn trẻ anh tuyệt sắc thế nào. Anh dẫn theo đứa con trai năm tuổi của mình, cười nói với người bên cạnh. Tiếp theo là Trần Chí Phàm, người đàn ông cơ bắp vạm vỡ cao một mét chín, trêи cổ là bé trai mắt một mí bụ bẫm đang ngồi, giống với anh đến mấy phần.
Tiếp theo...
Lúc nhìn thấy người thứ ba, Giang Đường trầm lặng.
Lịch Trường Phong, dù trong trường hợp này, cách ăn mặc vẫn như vương tử cao quý, không nói một lời, có vẻ khá ngạo mạn.
"Giang Đường."
Giọng nói của Hạ Hoài Nhuận khiến lực chú ý của mọi người đều đặt trêи người cô.
Chờ khi thấy Giang Đường túi lớn túi nhỏ còn dẫn theo ba đứa nhỏ, Trần Chí Phàm trực tiếp kinh ngạc lên tiếng: "Cô dẫn cả ba đứa nhỏ theo à?"
Giang Đường gật đày, sau khi thả Thiển Thiển xuống, cô quơ quơ cánh tay bủn rủn: "Con gái nhỏ không muốn đợi với bố nó, không có cách nào chỉ đành dẫn đến."
Từ trước đến giờ, Thiển Thiển can đảm không sợ người lạ, cô bé chớp chớp mắt, cười híp mắt với mấy người họ: "Chào các chú, con tên Lâm Thiển Thiển, năm nay ba tuổi rưỡi ạ ~"
Cô bé cười lên như mặt trời nhỏ, giọng non nớt đáng yêu như trà trái cây, tức khắc khiến mấy người có máu mặt ở đây đều nở nụ cười.
Đàm Luận Khiêm đẩy con trai một cái: "Đi, chào hỏi đi."
Đàm Luận Lăng kéo góc áo của bố, hết sức ngại ngùng không nói chuyện.
"Anh, anh tên là Trần Mập Mạp!" Đàm Luận Lăng không lên tiếng, con trai của Trần Chí Phàm lại kϊƈɦ động, cậu đạp vai Trần Chí Phàm tuột xuống, chạy đến bên cạnh Thiển Thiển, "Em trông rất đáng yêu, có thể làm bạn gái anh không?"
Dứt lời, cậu ôm chầm lấy mặt Thiển Thiển hôn tới.
Đầu tiên là Thiển Thiển sững sờ, tiếp theo viền mắt đỏ lên, òa khóc.
Thấy em gái bị bắt nạt ngay trước mắt, Lương Thâm nào chịu được, cậu đẩy bé Mập ra, hung dữ cảnh cáo: "Cách xa em gái tao ra một chút!"
Mời vừa gặp mặt không tới năm phút đồng hồ, hiện trường đã có chút không chế được.
Trần Chí Phàm vội vàng kéo con trai mập qua, lạnh mặt nói: "Trần Thiên Ảnh, không được tùy tiện hôn bé gái."
Bé Mập Mạp với đầu xoăn xoăn cắn đầu ngón tay, tủi thân.
"La La, đến dỗ em gái đi con."
Hạ Hoài Nhuận đẩy Hạ La, để cô bé dẫn Thiển Thiển qua một bên.
"Ngại quá, cũng không biết nó học ai, nhìn thấy cô bé xinh đẹp là muốn cưới về làm vợ, mắng mấy lần vẫn không nhớ dai."
"Không sao đâu, trẻ con mà." Giang Đường khích lệ vỗ vỗ đầu nhỏ của Lương Thâm, cô cũng không cảm thấy Lương Thâm làm sai, nên cô sẽ không để con trai xin lỗi người ta.
Chờ sau khi Giang Đường về hàng, đạo diễn bắt đầu tuyên bố quy tắc. Đầu tiên là tịch thu đồ ăn vặt và đồ chơi, tiếp theo là điện thoại của mọi người và các thiết bị điện tử khác.
Trước khi đến, Giang Đường đã bảo con bỏ mấy món đồ chơi ra ngoài, chỉ là Lương Thâm vẫn lén lút mang máy chơi game của cậu đến, đối mặt với ánh mắt của Giang Đường, Lương Thâm lầm bầm, bất đắc dĩ bỏ máy chơi game vào trong túi.
Đến lượt kiểm tra ba lô của Sơ Nhất, mấy người họ đều khá kinh ngạc.
Đồ đạt của cậu đặt ngay ngắn trật tự ở bên trong, ba quyển sách ngoại khóa xếp phía trêи cùng, đến một vật dư thừa cũng không có. Sau khi biết đây đều do cậu tự sắp xếp, các khách mời bất giác quăng ánh mắt táng dương tới cậu thiếu niên.
Sơ Nhất ngước mắt: "Sách cũng phải nộp lên ạ?"
"Cũng phải nộp nha."
Sơ Nhất gật đầu, chủ động bỏ đồ vật vào.
Đạo diễn An sai người thu dọn đồ đạc xong, nói: "Chúng ta sẽ sinh hoạt hai ngày ba đêm ở thôn Vĩnh Bình, không có bất kỳ quy tắc nào, một điểm cần chú ý là lúc ra ngoài, nhất định phải cẩn thận, bất kể lúc nào, an toàn bản thân là quan trọng nhất!"
"Sau đó." Đạo diễn An nhìn vào buồng trong, "Chúng ta hãy hoan nghênh bé Mộc Đầu."
Giang Đường nhìn theo tầm mắt, bé trai bước ra gần như cùng tuổi với Sơ Nhất, gầy gò, da dẻ ngăm đen, môi mín thành đường thẳng tắp, xem ra tương đối trầm tĩnh, hướng nội.
Bố mẹ Dư Mộc đã gặp tai nạn sập hầm mỏ khi cậu mới một tuổi, ông nội còn lại trong nhà nuôi cậu trưởng thành. Một năm trước, Dư mộc bị bệnh, ông nội bất chấp mưa to lên núi hái thuốc cho cậu, bất hạnh ngã chết, chỉ để lại Dư Mộc và cái sân nho nhỏ này.
Tuy cuộc sống của các thôn dân túng thiếu nhưng họ đều là người tốt, sao nhẫn tâm để đứa trẻ sống một mình. Thế là hằng ngày, mỗi nhà mỗi hộ đưa chút cơm dư qua cho cậu bé, cũng để cậu sống sót
"Về sau Trường Phong chính là bố đại diện cho bé Mộc Đầu, chúng mừng Trường Phong làm bố."
Trong sân đầy tiếng vỗ tay bốp bốp.
Lịch Trường Phong nhíu mày, cúi đầu nhìn bé Mộc Đầu. Quần áo cậu bé mặc trêи người nhăn nhúm, có vài chỗ còn vá miếng vá, không biết bao nhiêu ngày chưa tắm, mang theo mùi thối gay mũi.
Lịch Trường Phong đã quen với cuộc sống giàu sang, lúc này khó tránh khỏi sinh ra mấy phần bài xích với bé Mộc Đầu.
Nhưng bên môi anh ta mang ý cười, tự nhiên kéo tay bé Mộc Đầu lại, dịu dàng: "Sau này chú chính là bố con, về sau chỉ giáo nhiều hơn."
Dịu dàng, tri kỷ, dáng dấp tiêu chuẩn của một thần tượng.
Hết chương 73
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.