Edit: Mị Mê Mều "Sơ Nhất không đi à?" Cách đó không xa, một chiếc ô tô đen lẳng lặng đỗ ở ven đường. Chân dài của Lâm Tùy Châu bắt chéo, tư thế ngồi sang trọng tao nhã, anh nghiêng mắt nhìn con trai cả, vẻ mặt nhu hòa. Mắt Sơ Nhất hơi hướng mắt ra ngoài cửa sổ, cậu lắc đầu: "Con không đi, chỉ buồn thêm thôi." Âu Dương là người bạn đầu tiên của cậu, tuy ở chung ngắn ngủi, nhưng cậu cũng hài lòng. Dù cho hai đứa trời Nam đất Bắc, cậu sẽ luôn khắc ghi đoạn tình bạn này, đến chết không quên. Khóe môi Lâm Tùy Châu khẽ nhếch, tựa như vui mừng xoa mái tóc mềm mại của cậu. Chờ sau khi bóng xe đi xa, Thiển Thiển đặt bức ảnh Âu Dương tặng vào lòng như bảo bối, lưu luyến bịn rịn trở về xe. Thấy viền mắt con gái đỏ rực, biết ngay con bé đã khóc. "Con nói gì với anh Âu Dương vậy?" Thiển Thiển dụi mắt, giọng nói non nớt kèm theo một chút nức nở: "Bọn con đã ước định rồi." "Hả?" Cô gái nhỏ đàng hoàng trịnh trọng: "Chờ bọn con lớn sẽ kết hôn." "..." "......" Nụ cười trêи mặt Lâm Tùy Châu cứng lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Câu nói này cứ quẩn quanh trong đầu, thật lâu không tiêu tan. Sau một quãng thời gian rất dài, đại não của Lâm Tùy Châu tự động loại bỏ, sửa ý nghĩa câu nói của Thiển Thiển lại thành [Chờ bọn con lớn sẽ kết nghĩa.] Kết nghĩa tốt. Kết nghĩa tốt lắm. Tự dưng kết nghĩa được một đứa con trai. Nụ cười Lâm Tùy Châu hơi sâu: "Vậy Thiển Thiển phải ăn ngoan ngoãn ăn cơm mới có thể mau lớn." "Vâng!!" Thiển Thiển gật mạnh đầu: "Anh Âu Dương còn bảo con phải nghe lời mẹ, bảo con ăn nhiều rau cải, con nhất định sẽ làm theo lời anh dặn." Thiển Thiển ngẩng đầu lên, con ngươi linh động nhìn Lâm Tùy Châu: "Bố ơi, có phải sang năm con đã lớn rồi không?" Lâm Tùy Châu bất giác thở dài: "Nhưng bố không hy vọng con lớn lên." Anh hy vọng Thiển Thiển mãi mãi là đứa bé, không buồn không lo, ngây thơ thuần khiết. "Lái xe đi, tới chỗ bà chủ." Xe quay đầu, chạy vào chung cư Hạnh Phúc. Giang Đường đang nằm trong phòng ngủ, nửa tỉnh nửa mê. Cô thấy kiếp trước của minh, hăng hái, tự tin, chói mắt, nghênh đón ánh mắt của mọi người đi đến sân khấu trao giải. Rồi lại thấy ánh lửa đầy trời, con sóng lớn màu đỏ cuồn cuộn ngất trời, giống như thú dữ nuốt chửng cô. Đau. Đau quá. Một giây sau, Giang Đường lại thoáng thấy bà cụ ngã vào vũng máu, đôi mắt nhìn cô trừng trừng... "Giang Đường, tỉnh lại." Giọng nói của người đàn ông đè thấp, trầm khàn từ tính, quyến rũ rối tinh rối mù. Giang Đường hơi nheo mắt, đối diện với vẻ mặt trấn định của Lâm Tùy Châu. Cô chống người dậy, giọng điệu lười biếng: "Về rồi à?" "Ừm." Lâm Tùy Châu trầm thấp đáp lời: "Nó đi rồi." Giang Đường hơi đau đầu, cau mày véo véo, lại chợp mắt lần nữa. Đã rất lâu cô không ngủ yên ổn, những ngày qua, tất cả công việc đều do cô chạy trước chạy sau tự mình xử lý. Lúc bận bịu thì không cảm thấy gì, chờ khi thả lỏng, cô mới cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại toàn thấy hình ảnh xảy ra tai nạn xe cộ. Lúc nào Giang Đường cũng nghĩ, nếu cô không nảy sinh lòng từ bi nực cười đó, có lẽ bi kịch cũng sẽ không xảy ra. Hoặc là cô thông minh một chút, cảnh giác một chút. "Anh trở về đi, em ngủ một lát." Giang Đường không nhìn anh, im lặng không nói nghiêng người đi. Ánh mắt Lâm Tùy Châu thâm thúy, bóng người chập chạm không di chuyển. "Anh kể cho em nghe một câu đã chuyện xảy ra với anh." Giang Đường không quá cảm kϊƈɦ: "Chuyện ngụ ngôn thì thôi đi, em không cần khuyên bảo." "Nghe anh kể trước đã." Anh cực kỳ cố chấp, khiến Giang Đường không khỏi im lặng. Chốc lát, giọng nói của người đàn ông văng vẳng bên tai: "Lúc 16 tuổi, anh có tham dự một hoạt động tài trợ, anh lựa chọn giúp đỡ người đến từ nông thôn, 30 tuổi, vì chuyện ngoài ý muốn mà hai chân bị tàn tật, do chú thím của anh ta rất chăm sóc, chú thím anh ta cũng bị tàn tật ở các mức độ khác nhau, cuộc sống rất cơ cực." "Mỗi tháng anh đều gửi tiền tiêu vặt của mình qua một phần. Nhưng có một ngày, người đàn ông này và chú của anh ta chết, chết vì dùng ma túy quá liều." Khi nói những chuyện này, giọng điệu của Lâm Tùy Châu mang theo trào phúng rõ ràng. "Em đoán xem sau đó thế nào?" Giang Đường nhìn sang. Anh nói: "Thím nhà này kiện anh lên tòa án, bà ta nói anh gián tiếp hại chết chồng và cháu trai của bà ta. Nếu như không có số tiền kia, bọn họ sẽ không hút ma túy, cũng sẽ không bỏ mạng, tất cả mọi thứ đều bởi vì anh." Giang Đường vô cùng khϊế͙p͙ sợ. Lâm Tùy Châu rũ mắt: "Người do anh giết ư? Không phải! Ma túy là do anh mua ư? Không phải! Là anh giật giây bọn họ chơi ma túy ư? Cũng không phải! Chỉ vì lòng tốt của anh tạo nên hậu quả, bọn họ liền đẩy tất cả trách nhiệm, tội lỗi lên người anh. Tương tự, em cho tiền là do hy vọng cụ ấy sống tốt, hy vọng Âu Dương được ăn no mặc ấm, em không có lòng hại người, em không cách nào biết trước hậu quả. Vì sao bây giờ lại rơi vào áy náy không thể thoát khỏi chứ?" "Người không phải do em giết, tại nạn xe cũng không phải do em tạo thành, Âu Dương cũng hiểu đạo lý này, tại sao em lại không hiểu?" Khóe miệng Giang Đường run rẩy: "Nếu... Nếu như em biết bà ấy sẽ chết thì sao?" "Vậy càng không liên quan gì tới em." Đuôi mày Lâm Tùy Châu lạnh lùng: "Có thể những câu nói này có hơi máu lạnh, nhưng em không phải Thượng đế, không thể cứu vớt muôn dân khỏi dầu sôi lửa bỏng. Dù em biết tai nạn xe sẽ xảy ra, em cũng không cần phải liều mình cứu bà ấy, cứu được là do sự đại nghĩa, sự lương thiện của em, không cứu được là số mệnh, có liên quan gì tới em?" "Vậy nếu như..." Viễn mắt Giang Đường đã đỏ, cô cắn đầu lưỡi: "Vậy nếu... nếu có một ngày anh biết anh sẽ chết thì sao? Không chỉ là anh, Sơ Nhất, Lương Thâm, Lương Thiển, thậm chí là em, sẽ chết hết, anh cũng có thể thờ ơ, lạnh nhạt ư?" Lông mi dài của Lâm Tùy Châu buông xuống, giọng nói không lớn nhưng bình tĩnh, chắc chắn: "Không có ngày đó." Chỉ cần anh còn sống, thì sẽ không có ngày đó. Vĩnh viễn sẽ không. Giang Đường thở hắt ra, lau nước mắt trêи mặt một cách tùy tiện, đột nhiên nghĩ thông suốt. Lương Thâm của cô đã hiểu chuyện, sau này chắc chắn sẽ không làm ra những loại chuyện cướp vợ kia nữa. Thiển Thiển của cô xinh đẹp đáng yêu, cực kỳ ngoan ngoãn. Tuy Sơ Nhất của cô có chút vấn đề, nhưng không sao, cậu sẽ ở bên cạnh cô. Còn về chồng cô.... "Em hỏi anh, sau này anh gặp được một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp, cô gái người ta còn có bạn trai, anh có cướp cô bé về làm vợ anh không?" Vấn đề này khiến Lâm Tùy Châu nhíu chặt mày: "Chắc là rất khó làm." Ấn đường Giang Đường nảy mạnh một cái: "Anh, anh muốn cướp thật à." Lâm Tùy Châu cười nhìn cô: "Quốc gia không cho một chồng hai vợ." Giang Đường nhíu mày, khóe mắt đột nhiên đối diện với mắt anh. Đuôi mày đuôi mắt anh đều dịu dàng lưu luyến, trong con người chỉ có một mình cô, loại ánh mắt này... gọi là thâm tình. Trái tim Giang Đường thít lại, hoảng loạn dịch chuyển tầm mắt, giả vờ như không thấy gì. Cô cảm thấy bầu không khí này quá mức mập mờ, cô nghĩ nếu còn tiếp tục như vậy nhất, định sẽ dấy lên lửa mạnh, tiếp đó xảy ra chuyện là không thể ngăn cản. Giang Đường ho nhẹ nói sang chuyện khác: "Bố Âu Dương vẫn luôn mặc kệ nó, lần này đón về, cũng không biết có chăm sóc tốt hay không..." Anh đáp: "Em đừng lo, anh đã hỏi thăm kỹ rồi, bọn họ sẽ đưa Âu Dương tới một trấn nhỏ của nước Mỹ. Nơi đó có mấy người bạn của anh, bọn họ sẽ chăm sóc giúp." "À, vậy thì tốt..." Đáy mắt Lâm Tùy Châu khó nén ý cười: "Mặc dù Âu Bình Vân háo sắc, keo kiệt, nhưng tiền nuôi con vẫn có thể lấy ra được. Nếu như vợ của ông ta cắt xén, phía bên anh sẽ sai người đưa tới một ít, sẽ không để nó thiệt thòi." "... Anh thật sự là người tốt." Lâm Tùy Châu nói: "Âu Dương cũng xem như nửa con trai của anh." "Cũng phải." Giang Đường suy nghĩ lại: "Dẫu sao Âu Dương thích Thiển Thiển của chúng ta, Thiển Thiển cũng rất thích Âu Dương, thanh mai trúc mã tiến đến hôn nhân, ngẫm lại cũng rất lãng mạn." ??? ????? ?????? Vẻ mặt Lâm Tùy Châu cứng lại lần nữa, anh hòa hoãn một hồi mới hỏi: "Hôn nhân? Hôn nhân gì?" "Kết hôn đó, anh cũng không thể bắt Thiển Thiển ở bên cạnh anh cả đời được." "Tại sao không thể ở bên anh cả đời?" Lâm Tùy Châu cau mày: "Có quy định nói con gái lớn nhất định phải lấy chồng à?" Lâm Tùy Châu hừ lạnh, rầu rĩ buồn bã quay lưng đi. Giang Đường hơi không hiểu ra sao, diễn biến đang tốt đẹp, anh đang giận ai vậy? "Này." Giang Đường duỗi chân đạp đạp lên ʍôиɠ anh, Lâm Tùy Châu vặn eo, ngập tràn khó chịu. Giang Đường chống người lên: "À thì... em cũng chỉ nói thôi, anh xem Thiển Thiển mới ba tuổi, giờ không còn sớm, anh đừng để ở trong lòng nha, ngoan~" Lâm Tùy Châu liếc xéo qua: "Em khá hơn chưa?" Giang Đường nhíu mày: "Tốt rồi, em sẽ không nghĩ lung tung." Suy nghĩ lung tung không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, việc nên làm đã làm hết rồi. Lâm Tùy Châu nói đúng, cô không phải Thượng đế cũng không phải Thánh mẫu, không cứu vớt được bất kỳ ai. "Này, em hỏi anh." Giang Đường ngồi xuống: "Anh không muốn Thiển Thiển lấy chồng, vậy anh có muốn Lương Thâm cưới vợ không?" Lâm Tùy Châu lại cau mày lần nữa, trêи mặt ngập tràn ghét bỏ: "Đứa không có mắt nào sẽ gả cho nó?" "..." "......" Xác nhận qua ánh mắt, bố già đầu gỗ tiêu chuẩn kép. Dừng lại một chút, Lâm Tùy Châu kéo cà vạt xuống vứt lên ghế bên cạnh, vẻ mặt cao ngạo: "Tối nay anh ngủ tạm trêи giường nhỏ của em một đêm, đừng lo lắng, anh sẽ không ghét bỏ đâu." Giang Đường: "..." Giang Đường: "Cút." "......" Lâm Tùy Châu cút. Cút rất trơn tru Sau khi chạy về, anh lên wechat liên hệ với Hạ Hoài Nhuận. [Lâm xù lông: Anh gạt tôi.] [Độc thân mà làm ra vẻ: ???] [Lâm xù lông: Anh nói lúc phụ nữ yếu đuối cần chỗ dựa nhất, nhưng tôi làm theo lời anh nói, phát hiện hoàn toàn không có tác dụng gì, cô ấy còn bảo tôi cút.] [Độc thân mà làm ra vẻ: Anh làm thế nào?] Lâm Tùy Châu kể lại đầu đuôi cuộc đối thoại cuối cùng với Giang Đường cho Hạ Hoài Nhuận nghe. Hạ Hoài Nhuận bên kia màn hình: "......" [Độc thân mà làm ra vẻ: Nếu tôi là Giang Đường, tôi cũng sẽ bảo anh cút.] [Lâm xù lông: ...] [Độc thân mà làm ra vẻ: Bé giám đốc Lâm, anh phải dằn sự ngạo mạn của anh lại, biết giả vờ moe moe không?] Giả vờ... giả vờ gì cơ? Lâm Tùy Châu nhíu mày, ánh mắt mờ mịt nhìn màn hình chằm chằm. [Độc thân mà làm ra vẻ: Vóc dáng lớn như anh, giả vờ lên sẽ có độ moe tương phản, Giang Đường nhất định không kìm chế được.] "..." "......" [Lâm xù lông: ... Cút.] Bấm vào ảnh đại diện, thêm vào danh sách đen. Thế giới thanh tĩnh. Hết chương 69
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]