Edit: Mị Mê Mều
"Sơ Nhất không đi à?"
Cách đó không xa, một chiếc ô tô đen lẳng lặng đỗ ở ven đường.
Chân dài của Lâm Tùy Châu bắt chéo, tư thế ngồi sang trọng tao nhã, anh nghiêng mắt nhìn con trai cả, vẻ mặt nhu hòa.
Mắt Sơ Nhất hơi hướng mắt ra ngoài cửa sổ, cậu lắc đầu: "Con không đi, chỉ buồn thêm thôi."
Âu Dương là người bạn đầu tiên của cậu, tuy ở chung ngắn ngủi, nhưng cậu cũng hài lòng. Dù cho hai đứa trời Nam đất Bắc, cậu sẽ luôn khắc ghi đoạn tình bạn này, đến chết không quên.
Khóe môi Lâm Tùy Châu khẽ nhếch, tựa như vui mừng xoa mái tóc mềm mại của cậu.
Chờ sau khi bóng xe đi xa, Thiển Thiển đặt bức ảnh Âu Dương tặng vào lòng như bảo bối, lưu luyến bịn rịn trở về xe.
Thấy viền mắt con gái đỏ rực, biết ngay con bé đã khóc.
"Con nói gì với anh Âu Dương vậy?"
Thiển Thiển dụi mắt, giọng nói non nớt kèm theo một chút nức nở: "Bọn con đã ước định rồi."
"Hả?"
Cô gái nhỏ đàng hoàng trịnh trọng: "Chờ bọn con lớn sẽ kết hôn."
"..."
"......"
Nụ cười trêи mặt Lâm Tùy Châu cứng lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Câu nói này cứ quẩn quanh trong đầu, thật lâu không tiêu tan.
Sau một quãng thời gian rất dài, đại não của Lâm Tùy Châu tự động loại bỏ, sửa ý nghĩa câu nói của Thiển Thiển lại thành [Chờ bọn con lớn sẽ kết nghĩa.]
Kết nghĩa tốt.
Kết nghĩa tốt lắm.
Tự dưng kết nghĩa được một đứa con trai.
Nụ cười Lâm Tùy Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-cua-nhan-vat-phan-dien/1680746/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.