Chương trước
Chương sau
Edit: Vừa edit vừa khóc như chó
Bắt đầu lại từ đầu.
Anh sẽ không truy cứu sai lầm trước đây, cũng mong Giang Đường có thể tha thứ cho sự thất trách của anh.
Sau một hồi im lặng, Giang Đường gật đầu: "Ừm, bắt đầu lại từ đầu."
Giang Đường không phải phải nguyên chủ, bây giờ kể hết chân tướng, chuyện dĩ vãng đã không liên quan gì đến cô. Bây giờ, cô muốn chăm sóc Sơ Nhất thật tốt, bất kể xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ đứng bên cạnh bọn nhỏ. Đương nhiên, cô cũng sẽ có sự nghiệp cho riêng mình, nếu như có thể, cô hy vọng có thể trở lại giới showbiz, hoàn thành giấc mơ chưa hoàn thành, đây cũng là mục tiêu theo đuổi đời này của cô.
"Cảm ơn em." Trọng trách trong lòng Lâm Tùy Châu bỗng buông lỏng, anh hít sâu một hơi ôm cô vào lòng.
Ngực anh dày rộng ấm áp, ngón tay Giang Đường khẽ nhúc nhích, chậm rãi nâng tay lên.
Hai người ôm nhẹ dưới ánh trăng, bầu không khí dịu dàng lưu luyến.
Lúc bọn họ không chú ý, hai bóng đen bỗng chốc vụt qua.
Phương Triệu kéo chặt dây lưng, trong lòng đã sớm sợ gần chết.
Cậu ta chỉ ra đây đi tè, lại nghe thấy tin tức chấn động ngày hôm nay như vậy!
Đã bảo dân bình thường nào dám nói chuyện như vậy trước ống kính, hóa ra là... hóa ra là bà chủ của Hoa Thiên!
Tài xế Tiểu Vương đi theo bên cạnh Phương Triệu nước nước bọt ừng ực, nghĩ lại còn rùng mình: "Anh Triệu, làm, làm sao bây giờ?"
"Còn làm gì được?" Phương Triệu hạ thấp giọng: "Không muốn chết thì ngậm chặt miệng của cậu lại."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả." Phương Triệu nhỏ giọng nhắc nhở: "Chuyện này tuyệt đối không thể để cho người khác biết, đặc biệt là Trường Phong, biết không?"
Tiểu Vương gật đầu liên tục, rụt cổ trở về lều bạt.
Sau khi thấy Tiểu Vương rời đi, Phương Triệu vội vàng lên xe bảo mẫu, động tác của cậu ta lập tức đánh thức Lịch Trường Phong.
Lịch Trường Phong chưa ngủ, trong đôi mắt mở to phản chiếu thân hình hoảng loạn của cậu ta: "Cậu đi đâu đấy?"
Sau lưng Phương Triệu cứng đờ, vội vàng lắc đầu.
Lịch Trường Phong cau mày, quấn chăn che lên người: "Yên lặng chút."
"Được được được, cậu ngủ đi."
Phương Triệu thở phải một hơi, trong lòng loạn tùm phèo.
Tổng giám đốc của công ty giải trí Hoa Thiên không phải là người cậu ta có thể chọc, cho dù nghe thấy cũng phải giữ kín miệng mình, không thể tùy tiện để lộ ra ngoài, bằng không thì cậu ta cũng không cần lăn lộn trong giới này nữa.
Điều quan trọng nhất là, không thể để cho Lịch Trường Phong biết chuyện này.
Phương Triệu cẩn thận liếc mắt về phía sau.
Hóa ra Lịch Trường Phong là fan trung thành của Lâm Tùy Châu. Hồi đó, khi mới vừa đỗ trường nghệ thuật, anh đã muốn ký hợp đồng với Hoa Thiên. Về sau, anh xuất hiện trong gameshow [Thần tượng ngày mai] do Hoa Thiên phối hợp tổ chức, dựa vào ngoại hình và bản lĩnh vũ đạo, Lịch Trường Phong đã bộc lộ tài năng giữa một trăm tuyển thủ, thành công ký kết gia nhập công ty giải trí Hoa Thiên. Nhưng sau đó không lâu... anh bị chặt đứt đường lui.
Idol minh tinh nổi tiếng luôn phải tham gia đủ loại xã giao và hoạt động. Một bữa tiệc tối thương mại nọ, ly cốc giao thoa, quần áo thơm tho, Lịch Trường Phong trẻ tuổi trở thành tiêu điểm, được mọi người vây quanh thổi phồng, anh ta nhanh chóng lâng lâng, sau đó... bị dụ dỗ hút thuốc phiện.
Chuyện này trùng hợp bị paparazzi chụp được, bức ảnh được gửi thẳng đến văn phòng Lâm Tùy Châu, muốn bắt chẹt anh một số tiền lớn.
Kết quả là tên paparazzi tư nhân kia đoán sai sự máu lạnh của Lâm Tùy Châu, anh trực tiếp đóng băng Lịch Trường Phong, không lâu sau đó thì hủy hợp đồng với anh ta. Cuối cùng lại sai người điều tra tên paparazzi, nắm lấy nhược điểm, ngược lại đưa tên đó vào tù.
Tuy chuyện này không bị phanh phui, nhưng Lịch Trường Phong đã không còn chỗ để quay lại.
Sau khi hủy hợp đồng, Lịch Trường Phong ký kết với Tụ Quang, fans của công ty giải trí Hoa Thiên vì vậy mà mặc sức chửi Lịch Trường Phong không có lương tâm, nổi tiếng thì vứt bỏ giải trí Hoa Thiên một tay nâng đỡ cho anh. Trong ba tháng đó, mỗi ngày Lịch Trường Phong đều bị hơn mười ngàn tin nhắn nhục mạ công kϊƈɦ. Tập san giải trí xuất bản hằng tuần, đài truyền hình liên tiếp đưa tin, thậm chí có fan cực đoan tặng vòng hoa tới nhà anh. Rốt cuộc, bà nội duy nhất của anh không chịu đựng nổi, về chầu ông vải.
Phương Triệu vẫn luôn đi theo anh từ lúc chưa nổi, thậm chí rời khỏi giải trí Hoa Thiên với anh, cậu ta biết Lịch Trường Phong không dễ dàng gì, cũng biết Lịch Trường Phong oán hận giải trí Hoa Thiên và Lâm Tùy Châu như thế nào. Nếu như chuyện Lâm Tùy Châu ẩn ôn còn có con bị Lịch Trường Phong biết được, anh nhất định sẽ mượn đề tài hiện tại để dẫn dắt sang một ý khác.
Một nghệ sĩ nhỏ nhỏ như anh không phải đối thủ của Lâm Tùy Châu, vì tương lai của anh, cậu ta phải ngậm chặt miệng, giấu chuyện này xuống.
Sau khi vui chơi ngày quốc tế thiếu nhi kết thúc, Sơ Nhất bắt đầu chuẩn bị thi cuối kỳ.
Còn một tháng nữa là nghỉ hè, Giang Đường rất ưu sầu. Lúc bọn nhỏ đi học cô còn có thể buông thả một chút, nhưng một khi nghỉ hè, có nghĩa là cô phải ở nhà trông con mỗi ngày, hoàn toàn không có được thời gian riêng của mình. Ngoài ra, cô còn phải đề phòng A Vô làm chuyện xấu.
Rầu ghê.
Hôm nay là thứ hai, Giang Đường tiếp tục ở nhà viết kịch bản truyện cung đình của mình, không hay không biết đến buổi chiều, Giang Đường chậm rãi duỗi người, cầm chìa khóa ra ngoài mua đồ ăn.
Trời hơi râm, hình như có mưa.
Ra khỏi chung cư, cô thoáng thấy một bà cụ đứng ven đường, trêи tay bà cầm theo chiếc túi, vẻ mặt mệt mỏi. Giang Đường híp mắt, lúc này mới nhận ra đây là bà ngoại của Âu Dương.
Giang Đường vội vàng chạy tới: "Bà không sao chứ?"
Bà cụ ngẩng đầu, mồ hôi ướt đẫm trán bà, ánh mắt cụ già vẩn đục, mang theo chút đau đớn.
Bà ngơ ngác hồi lâu mới nhận ra Giang Đường: "Người đã già, eo không tốt lắm."
"Bên trong đựng gì vậy ạ?"
"Khoai lang mới vừa hái xong, chuẩn bị mang về nướng."
Giang Đường mím môi, khom lưng xách chiếc túi của bà cụ, hơi nặng, những có thể xách được.
"Ấy, không được đâu, đừng làm bẩn váy của cháu, đề bà làm cho."
Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng dài, bên trêи thêu thủ công mỹ nhân Đôn Hoàng, cao quý lại phóng khoáng.
"Không sao đâu ạ, bẩn thì con tắm." Giang Đường bình chân như vại nói: "Nhà bà ở đâu, cháu chuyển tới cho bà."
"Thật là đã làm phiền cháu quá."
Bà cụ thấy không cản được cô nên cũng thuận theo.
Giang Đường đi theo vào chung cư, bà cụ ở lầu một, hàng hiên nhỏ hẹp lại lộn xộn, bà lấy chìa khóa ra mở cửa, nghiêng người tránh đường: "Vào uống nước đi, thật sự vất vả cho cháu."
Nhà của bà cụ cũng không lớn, tầm 50 mét vuông, dụng cụ gia đình không nhiều lắm, mỗi một góc đều được dọn dẹp sạch sẽ. Sau đó, Giang Đường thấy hai bức ảnh trắng đen ở trêи bàn. Một người còn trẻ, một người già, một người đẹp đẽ, một người hiền lành.
Bà cụ bưng ly nước tới, nói: "Đó là con gái của bà và bố nó."
Mí mắt Giang Đường rũ xuống, nhận ly nước nhấp một ngụm.
"Hai người họ đi trước rồi, chỉ để lại một đứa nhỏ, thật đáng thương..."
Sau khi nói liên miên, càu nhàu một hồi, bà cụ thương tiếc thờ dài.
Đột nhiên Giang Đường hơi bất đắc dĩ, cảm thấy xót xa đời người.
"Lần trước cháu bảo Dương Dương mang cho bà nhiều đồ ăn như vậy, thật sự cảm ơn cháu." Khóe mắt bà cụ cong lên: "Dương Dương luôn nhắc tới mấy đứa con của cháu với bà, mỗi lần đều cực kỳ vui vẻ."
"Sơ Nhất cũng rất thích chơi cùng Dương Dương." Giang Đường ngước mắt nhìn đồng hồ: "Bà ơi, cháu đi trước, bà phải giữ gìn sức khỏe."
"Được được, hôm nay cảm ơn cháu."
Giang Đường xoay người rời đi, lúc bà cụ không chú ý, cô lặng lẽ nhét năm trăm đồng vỏn vẹn còn trong túi xuống dưới lọ hoa trêи bàn.
Khi rời khỏi nhà bà cụ, trời đã đổ cơn mưa phùn ʍôиɠ lung.
Nhớ đến gia đình đơn sơ và di ảnh trắng xám, lại nghĩ đến Âu Dương cô độc không nơi nương tựa, trong lòng Giang Đường khổ sở tột cùng.
Trong nội dung vở kịch [Tình yêu và kỳ tích] chỉ nói bà cụ sẽ mất vì tai nạn xe cộ, lại không nhắc tới thời gian và địa điểm, cho dù cô có lòng muốn cứu, nhưng có lẽ không thể thay đổi.
Giang Đường thở dài một hơi, chuẩn bị tiện đường đi đón Sơ Nhất.
"Này, cháu gái..."
"Cháu gái, cháu đợi một chút..."
Âm thanh của dòng xe cộ hoàn toàn che lấp tiếng gọi to già nua của bà.
Giang Đường đi phía trước không hề phát giác, thấy cô sắp biến mất, bà cụ ở đường cái đối diện ngày càng sốt ruột, bà lau mồ hôi, loạng choạng chạy về phía Giang Đường, vừa chạy vừa hô...
"Đợi đã..."
"Tiền của cháu..."
Cuối cùng, Giang Đường cũng nghe thấy tiếng gọi.
Cô quay đầu lại, trong dòng xe lui tới, bà cụ vẫy tay, nhịp bước gian nan. Đột nhiên, cô thoáng nhìn thấy một chiếc xe con chạy như tên bắn, đồng tử Giang Đường rụt lại: "Cẩn thận!!"
Ầm...!
Khi dứt tiếng, một mảnh đỏ tươi.
Thân thể già cả của bà bị văng xa ra ba mét như bao cát, chỉ nghe "ầm" một tiếng, bà lăn xuống giữa đường cái, kéo theo một vết máu thật dài.
Dòng xe dừng lại, người đi đường ngừng bước, bốn phía hỗn loạn.
Đầu óc Giang Đường trống rỗng, cô chạy tới, một mảng máu lớn trước mắt khiến cô hoa mắt chóng mặt.
Máu thịt bà cụ đã be bét, hoàn toàn không nhìn ra khuôn mặt, chỉ còn một đôi mắt thanh minh.
Bà khạc ra hai dòng máu, chậm rãi giơ tay, trong bàn tay đầy nhăn nheo, tờ tiền màu đỏ bị máu tươi thấm ướt.
"Tiền..." Giọng của bà không rõ ràng lắm: "Bà không lấy tiền..."
Giọng nói của bà cụ từ từ suy nhược, sau đó, cánh tay rũ mạnh xuống, bà lão nhắm chặt mắt lại.
Tiếng còi cảnh sát hú inh ỏi, Giang Đường nhìn mấy tờ tiền giấy trong lòng bàn tay bà, viền mắt hoàn toàn đỏ đậm.
"Không xong rồi, không cứu được."
"Không sống nổi đâu..."
"Tội nghiệp quá..."
"..."
"......"
Trong hỗn loạn, đoàn người bị đẩy ra.
Giang Đường nghe thấy một tiếng gào thảm thiết: "Bà ngoại...!!"
"Bà ngoại, bà bị sao thế?"
Bóng người đeo cặp sách kia bổ nhào bên cạnh Giang Đường, cô nhìn lại, môi Âu Dương trắng bệt, khuôn mặt đã vương đầy nước mắt từ lâu.
"Bà ngoại, bà tỉnh lại đi, bà ngoại, bà bị sao vậy?" Âu Dương quỳ gối bên cạnh bà cụ, bàn tay gầy nhỏ không không ngừng lau sạch dòng máu trêи mặt bà, bà nhắm mắt không cử động nữa, không cảm giác được hơi thở, chỉ có dòng máu ấm áp đi theo.
Âu Dương bất lực nhìn xung quanh: "Chú ơi dì ơi, các chú, các chú cứu bà ngoại cháu với..."
"Các chú mau cứu bà đi..."
"Cháu cầu xin các chú, mau gọi bác sĩ đến đây đi!"
Cậu dập đầu quỳ lạy cầu xin mọi người, dáng dấp thương tâm khiến người đi đường thay đổi sắc mặt.
Tiếng sấm ầm ầm rền vang.
Cơn mưa lớn trêи bầu trời trút xuống tí tách, nước mưa giội rửa vết máu trêи mặt đất, cậu cởi cặp sách che đỉnh đầu bà cụ, vọng tưởng giúp bà ngăn cản mưa to tập kϊƈɦ.
Giang Đường nhìn Âu Dương, tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của đứa nhỏ.
Cậu đang run rẩy, đang sợ hãi, hàm răng cắn chặt không ngừng run lên.
Bà ngoại mất rồi.
Tim tổn thương hoàn toàn, chết ngay tại chỗ.
Giang Đường hỗ trợ lo liệu việc đền bù hậu sự, bà lão không có con cái thân thích gì, lúc chôn cất chỉ có gia đình bọn họ.
Sau khi tang lễ kết thúc, Âu Dương tự nhốt mình trong nhà họ Liễu, không nói lời nào, không ăn cơm, không gặp bất kỳ ai.
Giang Đường không nhịn được lo lắng, bèn tới xem thử. Cô gõ cửa hồi lâu, nhưng bên trong không có động tĩnh gì. Giang Đường đứng ở cửa, quay về đóng chặt cửa phòng lặng lẽ bi thương.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân, cô không ngẩng đầu: "Bọn Sơ Nhất đâu?"
Lâm Tùy Châu đáp: "Tiểu Cao trông rồi, em đừng lo."
"Ừm." Lông mi cô run lên: "Hôm đó em để lại cho bà năm trăm đồng, muốn cho bà cụ cải thiện cuộc sống một chút..."
Giang Đường không muốn để bọn họ sống cực khổ như vậy, năm trăm không phải quá nhiều, nhưng cũng đủ cho bà cháu họ ăn ngon mấy bữa.
Cô không biết kết cục lúc trước xảy ra khi nào, cô chỉ muốn dành một chút trợ giúp nhỏ bé không đáng kể trong khả năng cho phép, nhưng... việc làm cô gọi là thiện ý lại khiến bi ai tới sớm.
Từ "chết" quá mức nặng nề, một người trưởng thành cũng không thể đối mặt, nhưng bây giờ phải để đứa nhỏ kia trải qua tất cả.
Lâm Tùy Châu khẽ ngước mắt, không đáp.
Anh lấy chiếc chìa khóa đã được chuẩn bị từ trước mở cửa, sau khi bà cụ không còn, căn phòng này đã rất lâu không được quét dọn, bốn phía phủ đầy tro bụi, cửa sổ đóng chặt, rèm cửa sổ che kín ánh mặt trời.
Trêи bàn, có thêm một bức di ảnh trắng đen.
Âu Dương cuộn tròn trêи giường, đã rất lâu cậu không ngủ, bi thương to lớn đã giày vò cậu trở thành quái vật da bọc xương.
Cậu cầm album ảnh nho nhỏ, cứng ngắc liếc qua như một người máy.
Âu Dương không có bố, mọi người đều mặc sức chửi cậu, giống như sự tồn tại của cậu chính là sai lầm.
Sau khi mẹ mất đi, chỉ còn bà ngoài ở bên cậu.
Trong ảnh chụp, bà người cười hòa ái dễ gần.
Bà nhịn ăn nhịn mặc, giữ mọi thứ tốt cho cậu, tình yêu đối với cậu đơn giản lại âm thầm.
Âu Dương biết hết, vì vậy khi gặp món đồ chơi mình thích, cậu chưa bao giờ nói, lúc ăn cơm sẽ gắp thịt cho bà ngoại. Cậu luôn hy vọng mình có thể mau mau lớn lên, chỉ khi lớn rồi mới có thể báo đáp ân tình của bà ngoại.
Nhưng rồi...
Không còn cơ hội.
Bà và mẹ giống nhau, đã mất rồi.
Âu Dương đã không khóc nổi, nước mắt của cậu đã chạy cạn từ lâu, thứ còn lại chỉ là đau đớn bi thương nồng đậm.
Không ai có thể kéo cậu ra khỏi vực sâu này.
"Dương Dương..."
Giọng nói của Giang Đường khiến vai Âu Dương run lên, cậu ngẩng đầu lên nhìn một chút, sau đó xuống giường.
Cậu lảo đảo đi tới trước bàn, nhón chân lấy ra năm tờ tiền mặt nhăn nhúm từ cái hộp ở phía trêи.
Máu trêи tiền giấy đã khô, tản ra mùi khó ngửi.
Âu Dương đưa tới trước mặt Giang Đường: "Cho chị..."
Giọng cậu khản đặc, ánh mắt sạch sẽ.
Giang Đường sững sờ, nước mắt lập tức rơi xuống.
Giang Đường không nhịn được nữa, khom lưng ôm cậu vào lòng: "Xin lỗi, xin lỗi... Âu Dương, xin lỗi..."
Giang Đường nói xin lỗi không ngừng, ngoài trừ xin lỗi, cô không biết còn có thể làm gì để biểu đạt áy náy và bất an.
Âu Dương im thin thít, để mặc cô ôm.
Đột nhiên, cậu bắt đầu nói chuyện: "Em... người của bố gọi điện thoại cho em, bảo muốn đưa em ra nước ngoài."
Giang Đường nhìn về phía Âu Dương, vẻ mặt kinh ngạc.
"Dương Dương." Cô kéo tay nhỏ của cậu: "Em có thể sống với chị."
Âu Dương lắc đầu: "Chị còn phải chăm sóc bọn Thiển Thiển mà."
"Không sao, không phải em rất thích Sơ Nhất và Thiển Thiển ư? Các em có thể luôn ở bên nhau."
Âu Dương tiếp tục lắc đầu: "Em đồng ý rồi, lúc đi, mẹ em vẫn luôn muốn em có thể trở về nhà của người đó, bây giờ cũng xem như là trở về rồi."
Âu Dương không biết sinh hoạt ở nước ngoài như thế nào, càng không biết mình phải đối mặt với cuộc sống ra sao. Thật ra điều cậu muốn nhất vẫn là ở bên bạn tốt, ở bên Thiển Thiển, nhưng... cậu không thể.
Cho dù Giang Đường tốt với cậu đi chăng nữa, cậu vẫn luôn là người ngoài, cậu không thể tạo thêm phiền phức cho người khác, như vậy không lễ phép.
"Ngày mai, em sẽ được đón về." Âu Dương hơi nghẹn ngào, "Chị ơi, cảm ơn chị đã chăm sóc em trong khoảng thời gian này."
Cậu khụt khịt mũi, cúi đầu lau sạch nước mắt: "Em nhất định... nhất định học tập thật tốt, chờ em lớn lên, sẽ đến báo đáp bọn chị."
Nước mắt Giang Đường vất vả lắm mới ngăn lại được lại bắt đầu rơi xuống, cô tùy ý lau nước mắt đi, nở nụ cười: "Em hạ quyết tâm rồi ư?"
"Vâng, em quyết tâm rồi." Thần sắc Âu Dương nghiêm túc: "Ngày em đi, bọn chị không cần đến tiễn em đâu."
Sợ rằng sẽ khổ sở.
Giang Đường gật đầu, vò vò đầu húi cua nhỏ của cậu: "Vậy nếu em sống không tốt, thì nói cho chị biết, được không?"
"Vâng!" Âu Dương gật đầu thật mạnh: "Được ạ."
"..."
Ngày Âu Dương rời đi là ngày mưa nhỏ, mây đen phủ kín, u ám giống như nội tâm cậu.
Hành lý cậu không nhiều, một chiếc cặp nho nhỏ đã chứa tất cả. Trong đó, Âu Dương đặt kẹp tóc mà Thiển Thiển đưa cho cậu trong túi áo ở ngực, ôm album ảnh vào lòng.
"Đi được chưa?" Tài xế đón cậu phía trước là người của vợ Âu Bình Vân, anh ta ở trêи cao nhìn xuống Âu Dương, vẻ mặt đầy không kiên nhẫn.
Âu Dương nhìn về phía sau, ánh mắt ngập tràn lưu luyến.
Cậu mím môi, khi sắp lên xe, phía sau truyền đến tiếng gọi.
"Đợi một chút!"
"Anh Âu Dương..."
Giọng nói quen thuộc khiến Âu Dương dừng bước, cậu quay đầu lại, hoàn tòan không dám tin nhìn Thiển Thiển xuất hiện trước mặt cậu.
Thiển Thiển chạy thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, trán đầy mồ hôi.
"Sao em lại tới đây?"
Rõ ràng cậu đã nói, không cho bất kỳ ai tới đây rồi mà.
Thiển Thiển ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng: "Anh phải đi sao?"
Âu Dương cắn môi: "Ừm..."
Thiển Thiển hỏi: "Vậy lúc nào anh về?"
Lông mi Âu Dương chớp động: "Anh cũng không biết."
Khóe miệng Thiển Thiển cụp xuống, trêи mặt ngập tràn bi thương: "Em còn có thể gặp lại anh không?"
"Đương nhiên có thể." Âu Dương tiến lên vài bước, tìm kiếm trong album lấy ra một tấm hình của bản thân đặt lên tay Thiển Thiển: "Cho em cái này, em không được quên anh."
"Em... em không quên anh." Mũi Thiển Thiển đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
"Đừng khóc." Thấy cô bé khóc, Âu Dương bất giác cũng khóc, cậu khom lưng nâng mặt cô bé lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: "Thiển Thiển, chờ anh lớn lên, em gả cho anh được không?"
Nước mắt lóng lánh vương trêи lông mi đen đậm của cô bé, muốn rơi lại không rơi.
Một lúc lâu, Thiển Thiển mới lấy lại tinh thần, lau khô nước mắt, gật đầu thật mạnh: "Ừm!"
"Vậy... em phải nghe lời mẹ em, phải chăm sóc bản thân cho tốt, không thể bị bệnh, không thể ăn kem quá nhiều, kẹo cũng phải ăn ít lại, lúc ăn cơm đừng chỉ ăn thịt."
"Ừm!!"
"Vậy... anh đi đây." Âu Dương cố nén bịn rịn.
Khi cậu muốn xoay người rời đi, đột nhiên Thiển Thiển nhón chân, hôn lên trán cậu.
Đúng lúc mưa dầm dừng lại, muôn vàn ánh mặt trời phá tan mây đen, một chiếc cầu vồng bắt ngang bầu trời quang đãng.
Khoảnh khắc đó, Âu Dương cảm thấy... cầu vồng không xán lạn bằng cô bé.
Hết chương 68
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.