Edit: Mị Mê Mều
Ngọn đèn đọng lại ánh sáng lờ mờ trêи gương mặt trắng nõn đẹp đẽ của Sơ Nhất.
Cậu đặt que xiên bằng trúc xuống, nhìn về phía Lương Thâm: "Hôm qua anh gặp một con nai trắng ở phía sau bìa rừng, đẹp lắm đấy."
Nai trắng?
Lỗ tai Lương Thâm nhúc nhích, nổi lên hứng thú.
"Nai trắng gì ạ?"
"Loại nai tiên giống như trong phim hoạt hình, không biết nó còn ở đó hay không?" Dứt lời, cậu than thở một tiếng đầy tiếc nuối.
Lương Thâm cắn môi, trong lòng hết sức ngứa ngáy.
Nai như nai tiên đẹp cỡ nào nha, nếu như có thể tận mắt nhìn thấy, Lượng Lượng nhất định sẽ hâm mộ chết. Nhưng rừng cây cách nơi này hơi xa, cậu không dám đi một mình, mà ngẫm lại... Hiếm khi mới ra ngoài một lần, nếu bỏ lỡ hôm nay, sau này có lẽ sẽ không thấy được...
"Nai tiên thích uống đồ ngọt ngọt, nếu như cầm nước mật ong, hẳn là có thể dụ nó ra."
Ánh mắt Lương Thâm sáng lên, lại ảm đạm đi: "Nhưng mà... em không dám."
Trong rừng cây um tùm tối đen, tuy khao khát nai tiên nhưng cậu càng sợ bóng tối không người hơn.
Sơ Nhất nhìn thoáng qua, nói: "Em có thể dẫn Hạ La đi, hôm qua em đẩy người ta, vừa vặn có thể nhân cơ hội này rút ngắn quan hệ của hai người."
Lương Thâm cau mày: "Em không muốn..."
Sơ Nhất nói: "Thiển Thiển đã làm hòa với Hạ La rồi, em còn lý do gì mà giận chứ? Huống hồ con trai không được so đo với con gái, không phải mẹ đã nói phải rộng lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-cua-nhan-vat-phan-dien/1680742/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.