Edit: Mị Mê Mều "Giám đốc Lâm, ăn cơm đấy à." Giọng nói của Hạ Hoài Nhuận đột nhiên xuất hiện suýt chút nữa khiến Lâm Tùy Châu đang gặm hamburger mắc nghẹn, anh vội vàng bưng ly nước trút vào miệng, một dòng mật ong ngọt ngào tràn ngập khoang miệng. Bỗng chốc, sắc mặt Lâm Tùy Châu càng thêm khó coi. "Gì đấy?" Sau khi tức giận hỏi một tiếng, anh tiện tay ném nửa cái hamburger còn lại sang một bên. Hàng mày đẹp của Hạ Hoài Nhuận khẽ nhướng, nở nụ cười: "Giám đốc Lâm làm gì mà bực tức dữ vậy, mặc dù mọi người là quan hệ cạnh tranh về mặt công việc, nhưng mặt ngầm không trở ngại chúng ta làm bạn mà." Lâm Tùy Châu xem thường hừ nhẹ, từ đầu đến cuối cũng không cho anh ấy một ánh mắt. Bạn bè ư? Thương trường như chiến trường, trừ kẻ địch thì chính là kẻ địch, hai chữ "bạn bè" hơi buồn cười, nói ra từ miệng anh ta, càng buồn cười vạn phần. Lâm Tùy Châu im thin thít, tầm mắt mơ hồ rơi cách đó không xa. Thấy Giang Đường như đóa hoa bị mọi người bao vây xung quanh, tâm tình anh càng sa sầm. Hạ Hoài Nhuận nhìn sang theo ánh mắt anh, ý cười bên môi khẽ gia tăng: "Giang Đường rất được chào đón." Anh liếc xéo qua, giọng điệu lạnh nhạt: "Cô ấy là vợ tôi, hy vọng anh cách xa cô ấy ra một chút." Hai chữ ghen ghét lộ liễu viết trêи mặt Lâm Tùy Châu, không che lấp chút nào. Lâm Tùy Châu không phải kẻ ngu, lúc nào anh ta cũng vô duyên vô cớ xuất hiện bên cạnh Giang Đường, một lần là bất ngờ, nhiều lần là mưu tính trước. Cùng là đàn ông, anh biết rõ trong lòng Hạ Hoài Nhuận nghĩ gì. "Giám đốc Hạ anh tuấn tiêu sái, sự nghiệp thành công, phụ nữ bên cạnh thế nào mà chẳng có, cần gì khổ sở theo đuổi người đã có chồng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt anh cũng khó xem." Lâm Tùy Châu cười mỉa, trong con ngươi đen láy là sự trào phúng nồng đậm. Vẻ mặt Hạ Hoài Nhuận không thay đổi: "Khổ sở theo đuổi người đã có chồng thì không còn gì để nói, nhưng..." Anh ấy nói đầy sâu xa: "Theo đuổi tiểu tiên nữ độc thân chắc được nhỉ?" Sắc mặt Lâm Tùy Châu đột nhiên sầm xuống, anh bỗng nhớ đến cô bé Hạ La lúc nãy, chắc cô bé đã nói tin tức hai người ly hôn cho Hạ Hoài Nhuận. Đứa nhỏ thật đáng ghét! "Anh đã ly hôn với Giang Đường, nên đừng xen vào cuộc sống riêng của cô ấy." Lâm Tùy Châu cắn răng: "Liên quan gì đến anh?" Hạ Hoài Nhuận nhíu mày: "Vậy lại liên quan gì đến anh?" "..." Im lặng. Đúng là không liên quan đến anh. Nhưng vẫn tức. Mắt không thấy tâm không phiền, khi Lâm Tùy Châu đang định trở về lều, bên tai lại truyền đến giọng nói đáng ghét của Hạ Hoài Nhuận: "Giám đốc Lâm, không phải anh chưa từng yêu đương đó chứ?" Vừa nghe lời này, Lâm Tùy Châu bật cười, ánh mắt nhìn Hạ Hoài Nhuận tràn đầy khó hiểu: "Một người chưa lập gia đình như anh hỏi người có con trai, con gái thành đôi tôi đây là đã yêu đương hay chưa à?" Vấn đề này quá buồn cười, giống như hỏi một người giết lợn có từng ăn thịt lợn chưa vậy. Hạ Hoài Nhuận nói: "ȶìиɦ ɖu͙ƈ và tình cảm là tách biệt, cho dù bây giờ anh có cả con trai, con gái, cũng không đại biểu cho anh từng yêu đương." Lâm Tùy Châu: "Ha." Trào phúng tràn đầy. "Trước đây tôi nói trước như vậy, có phải anh giận lắm không?" Lâm Tùy Châu: "Ha ha." Hạ Hoài Nhuận vỗ bờ vai của anh, ánh mắt nhu hòa: "Giám đốc Lâm, xin đừng ôm địch ý với tôi, đối với Giang Đường, tôi chỉ thưởng thức đơn thuần thôi, không có ý khác, trước đây là trêu anh chơi thôi." Lâm Tùy Châu hất tay Hạ Hoài Nhuận, lạnh lùng dị thường chui vào lều trại. Hạ Hoài Nhuận ngồi xổm bên ngoài trại, tiếp tục trêu chọc Lâm Tùy Châu: "Nhưng hỏi thật, anh thật sự chưa từng yêu đương à?" "Mắc mớ gì tới anh!" Rốt cuộc, anh không nhịn được nổi giận lên tiếng. Hạ Hoài Nhuận nở nụ cười hì hì, cảm thấy tổng tài bá đạo này không giống với những tổng tài bá đạo khác lắm, dễ dàng xù lông giống như đứa trẻ. "Nếu như anh thích cô ấy thì theo đuổi cô ấy đi, để cô ấy biết tâm ý của anh." "Giang Đường là người phụ nữ mạnh mẽ, cô ấy mạnh mẽ thì anh không thể mạnh mẽ hơn cô ấy, anh phải nhận sai, làm nũng một cách thích hợp, anh cũng phải hiểu cho cô ấy, bao dung cô ấy." Lâm Tùy Châu nhíu mày, tinh tế lắng nghe lời của Hạ Hoài Nhuận, vậy mà lại cảm thấy... hơi có lý. Anh cẩn thận mở cửa lều, ánh mắt cảnh giác: "Anh nói những chuyện này với tôi làm gì?" Anh ấy đưa tay về phía anh: "Chúng ta hợp tác đi, nếu vẫn đấu đá thì không có bất kỳ chỗ tốt nào cho hai nhà chúng ta, cũng chỉ có phe khác ngư ông đắc lợi." Ý Hạ Hoài Nhuận là Tụ Quang. Cho đến nay, công ty điện ảnh Kỳ Tích và giải trí Hoa Thiên chưa từng có bất kỳ giao du nào, nghệ sĩ của Hoa Thiên sẽ không tham gia vào các kịch bản của Kỳ Tích, công ty điện ảnh Kỳ Tích cũng sẽ không sử dụng tài nguyên của Hoa Thiên, hai nhà bất hòa chưa bao giờ là bí mật. "Dựa vào gì mà tôi phải đồng ý?" Anh ấy lại cong môi: "Chỗ tôi có một bí mật, anh muốn nghe không?" Ánh mắt Lâm Tùy Châu lạnh lùng, cả buổi chưa đáp. "Vì nuôi gia đình sống qua ngày, Giang Đường đã làm biên kịch, bộ kịch đầu tiên của cô ấy ký hợp đồng ở chỗ tôi." Kịch. Lâm Tùy Châu hít sâu một hơi, đáy lòng kinh ngạc. Anh biết vợ mình nhiều năm, trừ học vũ đạo mấy năm, về sau cô cũng không có tài nghệ khác. Sau khi kết hôn thì an tâm làm bà chủ nhà giàu, thế mà bây giờ lại... đi làm biên kịch??? Còn đi tới chỗ đối thủ một mất một còn làm? Lâm Tùy Châu giận dữ một trận, anh cảm thấy Giang Đường hoàn toàn không tin tưởng anh, nếu cô muốn quay phim, anh có thể quay cho cô một trăm bộ! Hạ Hoài Nhuận tiếp tục dụ dỗ Lâm Tùy Châu: "Loại công việc này dù sao cũng phải tiếp xúc với minh tinh, nghệ sĩ, anh nghĩ thử xem, Giang Đường xinh đẹp như vậy, sẽ có bao nhiêu người theo đuổi? Nếu hai nhà chúng ta hợp tác, tôi có thể trông chừng giúp anh, anh cũng có nhiều con đường tiếp cận Giang Đường hơn, không chỉ giới hạn trêи người con cái." Hạ Hoài Nhuận nói không sai chút nào. Hiện giờ anh có liên hệ với vợ cũ, là bởi vì con, mấy lần lên giường đều do anh mặt dày mày dạn, nhõng nhẽo đòi hỏi mới có được, đợi con lớn hơn chút nữa, đợi cô có đối tượng trong lòng, anh thật sự sẽ không còn cơ hội. Mặc dù hơi không muốn thừa nhận, nhưng... Lâm Tùy Châu quả thực động lòng với vợ cũ. Anh không muốn để cô thuộc về người khác. Lâm Tùy Châu ngước mắt, bất đắc dĩ đưa tay mình qua, sau khi hai tay chạm nhau một cách qua quýt, anh lại nhanh chóng rút ra, chùi tay lên quần đầy ghét bỏ. Hạ Hoài Nhuận thấp giọng nở nụ cười, lấy điện thoại đăng ký weibo, sau khi theo dõi Lâm Tùy Châu, nói: "Anh theo dõi lại đi, còn nữa, chúng ta add wechat nhé?" Lâm Tùy Châu lục lọi lấy di động, lượt theo dõi ít ỏi trêи weibo tăng thêm một con số, lại mở wechat, quét mã thêm bạn bè. "Buổi tối có muốn ăn thịt nướng cùng không?" Lâm Tùy Châu tùy ý đáp một tiếng, hơi nâng mắt: "Vậy... Giang Đường dùng tên thật hay tên khác?" "Sau này sẽ nói cho anh biết." Hạ Hoài Nhuận cong ngón tay gõ xuống trán của người đàn ông, xoay người đi tìm bé cháu gái bị lạnh nhạt đã lâu. Sau khi trải qua hỏa hoạn, Hạ Hoài Nhuận đã nghĩ thông suốt. Dù thế giới hư cấu thì thế nào, nếu tồn tại thì chính là chân thật, anh phải kinh doanh công ty điện ảnh này thật tốt, càng cố gắng nuôi nấng Hạ La trưởng thành, cũng phải cẩn thận chỉ bảo Lâm Tùy Châu, không để cho anh đi vào con đường sai trái, tuy bây giờ rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng nếu Lâm Tùy Châu vì Giang Đường giận chó đánh mèo lên anh, sau này phá hủy công ty điện ảnh Kỳ Tích, vậy thì không dễ xử lý. Rất nhanh, có cư dân mạng hóng hớt chú ý đến Lâm Tùy Châu và Hạ Hoài Nhuận, nhất thời, một đám người tưởng rằng bị mù tập thể, xác nhận mấy lần mới phát hiện không sai. [Không nghĩ ra ID: #Hạ Hoài Nhuận và Lâm Tùy Châu theo dõi nhau# Tình huống gì vậy trời??? Lẽ nào tôi xem điện thoại nhiều quá nên mắt xảy ra vấn đề rồi?] [Jduoandesnjobn: Đúng vậy, mắt của thớt có vấn đề rồi, mau dùng thuốc nhỏ mắt đi.] [Ổn định chúng ta có thể thắng: ??? Nếu nhớ không lầm, hình như hai nhà này luôn bất hòa mà? Kiểu hai bên trông ghét nhau ấy.] [Mỗi khi lễ hội béo mười cân: Icon trợn trắng mắt của giám đốc Lâm với giám đốc Hạ đến bây giờ còn nằm trong điện thoại tôi đây? Giờ làm hòa rồi ư???] [Cẩm Cam là tiểu thiên sứ: Giới giải trí mà, hiện tượng này không phải bình thường à? Không phải theo dõi nhau thôi sao, lại bùng nổ tập thể, bố mấy người chết cũng không thấy mấy người quan tâm như vậy, hài hước.] [Cẩm Cam là cục cưng: ? Chúng tôi thảo luận trong giới, mắc mớ gì đến cô, chướng mắt còn bấm vào xem, có bệnh à? Cô không xứng dùng tên nữ thần của tôi làm ID, cút.] [Bút sáp màu cẩn thận thận thận: @Ánh ánh ánh trăng, vợ ơi, hai người bọn họ đã theo dõi nhau rồi, cớ gì mà chúng ta không ở bên nhau.] [Ánh ánh ánh trăng: Cút.] "..." Giang Đường chụp ảnh chung với một đám người xong đã sắp mệt quéo rồi. Cô trở lại lều của bọn họ, cầm lấy chai nước uống hai ngụm. Sơ Nhất đi đến kéo ống tay áo Giang Đường: "Mẹ, bọn con có thể đi hái hoa không?" Giang Đường ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía dưới gò núi nhỏ có một vùng hoa dại tươi đẹp đang nở rộ, cô gật đầu: "Vậy không thể đi quá xa." "Dạ." Gật đầu đáp lại, Sơ Nhất kéo em trai, em gái chạy xuống phía dưới. Đúng vào lúc này, Giang Đường cảm nhận được một ánh mắt hâm mộ, cô liếc mắt qua, thấy Hạ La cơ đơn một mình đứng ở nơi đó. Trông Hạ La ngoan ngoãn, thật ra hướng nội ngại ngùng, lại là con gái một, thường ngày hay quấn quýt với chú mình, có lẽ là không có bạn cùng lứa chơi đùa với cô bé. Giang Đường cảm thấy đứa nhỏ này có chút đáng thương, cô đặt bình thủy tinh xuống, đi tới: "La La, con cũng đi tìm bọn Sơ Nhất chơi đi." Hạ La cắn môi, không khỏi nhìn về phía Hạ Hoài Nhuận ở một bên khác, sau khi nhận được ánh mắt khích lệ của đối phương, cô bé mới đi qua. "Nên để Hạ La kết giao thêm với mấy người bạn, đứa nhỏ này có hơi quái gở." Đoán chừng là ở chung với đứa nhỏ này lâu, bây giờ cô có thể đánh giá tình cách của đứa nhỏ này một chút, trước đây, Giang Đường chỉ cho rằng trong lòng Hạ La không bình thường. Bây giờ ngẫm lại, chỉ cảm thấy bất an đang quấy phá, cũng phải thôi, đứa bé nhỏ như vậy đã mất bố mẹ, không suy sụp hoàn toàn đã là tâm lý mạnh mẽ. Hạ Hoài Nhuận hơi bất đắc dĩ: "La La hơi trưởng thành sớm, không thích chơi cùng bạn đồng trang lứa, có lúc còn trở nên kϊƈɦ động." Nói cách khác chính là tình tình không tốt, rất dễ dàng nôn nóng, bây giờ còn đỡ chút, nặng nhất là lúc anh trai và chị dâu qua đời, một lời không hợp liền ném đồ, nếu không thì đánh người, ai cũng không khuyên được, trừ anh. Giang Đường nhìn về phía Hạ Hoài Nhuận, nghiêm túc kiến nghị: "Anh nên tìm thím nhỏ cho con bé." Hạ Hoài Nhuận mím môi cười yếu ớt: "Đúng là nên tìm một người." Lúc hai người trò chuyện vui vẻ, điện thoại Hạ Hoài Nhuận truyền đến tiếng động. Anh cụp mắt nhìn lại, lặng im một trận. [Lâm xù lông: Đừng cười với vợ cũ của tôi.] [Hạ Hoài Nhuận: ............] Ấu trĩ. Khép điện thoại lại, không trả lời anh. "Tại sao em đẩy chị?!" Lúc này, Giang Đường nghe thấy tiếng gào của Hạ La cách đó không xa. Cách một khoảng, chỉ thấy Hạ La ngã trêи mặt đất ngồi dậy, hai tay mạnh mẽ đẩy Thiển Thiển, Thiển Thiển lảo đảo lùi về sau mấy bước, ầm một tiếng ngã xuống đất. Đầu tiên con bé ngẩn ra, ngay sau đóa òa khóc. "Sao chị bắt nạt em gái tôi!" Động tác của Hạ La hoàn toàn chọc giận nhóc Ma vương. Lương Thâm không biết thế nào là quý trọng phái nữ, cậu học theo răm rắp, lần thứ hai đẩy Hạ La ngã nhào. Giang Đường và Hạ Hoài Nhuận liếc mắt nhìn nhau, vội vã chạy về phía đó, Lâm Tùy Châu trong lều nghe thấy tiếng động cũng vội vàng chạy ra. "Cậu, cậu dám đẩy tôi!" Hạ La khẽ cắn răng, nhìn một vòng xung quanh, tiện tay cầm một cục đá nhỏ ném về phía trán của Lương Thâm. Sơ Nhất đứng bên cạnh tim đập thịch một tiếng, bảo vệ em mình ở phía sau không chút nghĩ ngợi. Bốp. Cục đá nhỏ nện giữa trán, trực tiếp thấy máu. Sơ Nhất đâu đến đến hút khí, ôm trán cả buổi không lên tiếng. Thấy Sơ Nhất bảo vệ mình mà bị thương, nhóc Ma vương tức giận đến đỏ mắt, cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ La: "Chị, chị dám đánh anh tôi!!!" "Tôi liều mạng với chị!!" Dứt lời, Lương Thâm vén tay áo lên vọt tới. Hai đứa nhỏ bỗng ra tay đánh nhau, mãi đến khi bọn Giang Đường chạy đến mới tách được hai đứa ra. Nhìn trêи mặt Lương Thâm rách da và Hạ La đầu tóc bù xa, đầu Giang Đường cũng lớn lên, vừa nói đứa nhỏ kϊƈɦ động dễ phát sinh xung đột, nhưng chơi đùa chưa tới năm phút đồng hồ, bốn đứa đều bị thương, tốc độ xung đột này có hơi nhanh quá rồi. Sự xuất hiện của Giang Đường đầu tiên là khiến Lương Thâm sững sờ, tiếp theo... "Oa....!" Lớn tiếng òa khóc. Lương Thâm vừa khóc, Thiển Thiển cũng khóc theo, một đứa vội một đứa lớn tiếng khóc, oan ức mà khóc. Lâm Tùy Châu ôm lấy con gái trước, lấy khăn lau sạch nước mắt, nước mũi trêи mặt con bé: "Thiển Thiển không khóc, nói cho bố nghe làm sao vậy?" Thiển Thiển thút tha thút thít, chỉ vào Hạ La nói: "Chị ấy... chị ấy bắt nạt con." Mặt Hạ La bẩn thỉu, ưỡn ngực nhỏ bé, lí lẽ hùng hồn nói: "Do em đẩy chị trước!" Thiển Thiển nghẹn ngào: "Do chị dẫm lên bé hoa... hoa hoa của em trước." Con bé khóc đến mức nói không lưu loát. Thiển Thiển vốn đang vui vẻ hái hoa, tự nhiên lại bị Hạ La đạp một chân, con bé tức giận, Hạ La lại không tránh ra. "Bố ơi, con không muốn chơi cùng chị ấy, hu..." Giang Đường nhéo nhéo ấn đường: "Được rồi, chị ấy cũng không cố ý." "Chị ta đánh anh hai con." Dứt lời, Lương Thâm khom lưng nhặt một hòn đá nhỏ lên ném tới. Hạ Hoài Nhuận nhanh tay lẹ mắt cản lại, sau khi hòn đá nhỏ đập vào lòng bàn tay, anh liếc về phía Sơ Nhất im lặng không lên tiếng ôm trán. "Sơ Nhất, La La ném vào con ư?" Sơ Nhất lắc đầu, không nói. Trong lòng Giang Đường căng thẳng, ngồi xổm xuống kéo tay nhỏ của cậu: "Mẹ xem xem." Giữa trán cậu sưng đỏ một mảnh nhỏ, còn bị rách da, vết thương không tính là nghiêm trọng nhưng cũng đủ khiến người khác đau lòng. Giang Đường cau mày lấy khăn che vết thương cho cậu: "Trở về tắm nào." Sơ Nhất miễn cưỡng nở nụ cười: "Không nghiêm trọng đâu ạ." "Được rồi, về xử lý vết thương trước đã." Dẫn Sơ Nhất trở về lều trại, sau khi tắm rửa xong xuôi, cô cẩn thận dán một miếng băng keo cá nhân lên trán cậu. "Có đâu không con?" Giang Đường cẩn thận hỏi, trong mắt tràn đầy đau lòng. Sơ Nhất lắc đầu: "Không đau ạ." Lúc này, Thiển Thiển cũng ngừng khóc, Lâm Tùy Châu kéo con gái qua, chất vấn: "Con đẩy người ta trước à?" Dáng vẻ hiện giờ của Lâm Tùy Châu cực kì hung dữ, trong nháy mắt dọa Thiển Thiển, hai giọt nước mắt đọng lại ở hốc mắt, muốn rơi không được, vô cùng đáng thương. "Bố hỏi con đấy, không được khóc." Mệnh lệnh của anh không dùng được với cô con gái nhỏ, không đến một giây, nước mắt đã rơi xuống. Thiển Thiển nằm sấp trong lòng Giang Đường thút tha thút thít, tìm một tư thế thoải mái làm tổ, lôi kéo quần áo của cô uất ức nghẹn ngào. Ấn đường Lâm Tùy Châu cau lại, giơ tay vỗ vỗ bàn chân nhỏ của con bé: "Lâm Lương Thiển, bố hỏi con đấy." "Hức..." Càng đáng thương hơn. Giang Đường đạp mạnh Lâm Tùy Châu một cái, trừng mắt nhắc nhở: "Lâm Tùy Châu, đừng hung dữ với con gái tôi." "Đúng đấy, đúng đấy, Lâm Tùy Châu, bố không được hung dữ với con gái của bố." Hai mắt Thiển Thiển đẫm lệ nhìn về phía người đàn ông, khi đối diện với ánh mắt hung ác kia, con bé lập tức rụt vào lòng Giang Đường. Lâm Tùy Châu: "......" #Cả thế giới đều đang đối nghịch với tôi# "Nói mẹ nghe, con không cố ý đẩy chị Hạ La phải không?" Chóp mũi Thiển Thiển đỏ ửng, bẻ ngón tay cả buổi không lên tiếng. Lương Thâm hừ lạnh: "Chỉ biết khóc thôi." Thiển Thiển cắn răng ngẩng đầu: "Có anh chỉ... chỉ biết khóc ấy, đến con gái anh còn không đánh lại, có xấu hổ không?" Lương Thâm bị đâm vào nỗi đau trong lòng, trêи mặt xấu hổ, vòng hai tay trước ngực nghiêng đầu đi, cũng không nói chuyện nữa. "Chị ấy giẫm hoa của con, con bảo chị ấy đi ra, chị... chị ấy không chịu đi." "Vậy con liền đẩy người ta à?" Thiển Thiển phồng mà: "Ai bảo chị ấy giẫm hoa của con..." Giang Đường thở dài, tận tình khuyên nhủ: "Thiển Thiển, đẩy người khác là không đúng, Hạ La giẫm hoa của con là lỗi của chị ấy, nhưng con chủ động tổn thương người khác, thì đó là lỗi của con, bây giờ con đi tìm chị Hạ La xin lỗi đi." "Con không muốn." Thiển Thiển trở mình bỏ xuống khỏi lòng cô, lăn một vòng trêи thảm: "Thiển Thiển sắp ngủ trưa rồi ~" "Con..." "Được rồi, Lâm Tùy Châu kéo cô, nhẹ giọng cắt lời: "Bây giờ bọn nhỏ đều đang trong cơn giận, gặp mặt cũng không nói chuyện đàng hoàng được, đợi buổi tối đi, hết giận rồi nói." Anh nở nụ cười: "Trẻ con ấy mà, quên ngay thôi." Giang Đường cảm thấy khá có lý, gật đầu đồng ý. Hoàng hôn. Bốn phía sáng rực lên. Bọn họ chuẩn bị thịt nướng, nhưng hai bên bờ sông khá đông người, bèn quyết định ở phía sau gò núi nhỏ, yên lặng, cũng có thể thưởng thức bóng đêm. Giang Đường treo đèn lên, lại chuẩn bị đồ vật xong, bảo mấy đứa trẻ cùng trợ giúp thu dọn nguyên liệu nấu ăn. Nhìn Thiển Thiển vừa xiên xâu thịt dê, ý tưởng Giang Đường chợt lóe, đi đến gần: "Thiển Thiển, con thể thể mời nhóm chú Hạ tới đây không?" "Dạ?" "Mời chú Hạ ăn thịt nướng với chúng ta, nhiều người sôi nổi hơn." "Được ạ." Quả nhiên cô gái nhỏ đã quên chuyện xảy ra ban ngày, bỏ que xiên bằng trúc chạy hừng hực đến chỗ của Hạ Hoài Nhuận. "Chú Hạ, mẹ con mời chú ăn cơm!" Con bé đứng bên hoài, hét to một tiếng vào bên trong. Rất nhanh, Hạ Hoài Nhuận dẫn Hạ La đi ra. Anh cưng chiều vỗ đầu nhỏ của Thiển Thiển: "Bọn chú đang chuẩn bị đi qua đây." Dứt lời, anh khom lưng lấy hai túi đồ ăn vặt trong gương đặt lên tay Thiển Thiển: "Mấy cái này cho con và anh trai ăn, nói với mẹ con, chú lấy đồ rồi đến ngay." "Cảm ơn chú ạ." Thiển Thiển nhận túi đồ ăn vặt, vui rạo rực chạy về. Nhìn theo bóng lưng đi xa của cô bé, Hạ Hoài Nhuận rũ mắt nhìn về phía Hạ La trầm mặt, giọng điệu không dịu dàng như lúc trước: "Lát nữa con phải nói gì?" Hai tay Hạ La đặt sau lưng, trêи khuôn mặt nhỏ nhắn chứa đầy uất ức, nhưng vẫn nói: "Xin lỗi ạ." "Sau đó thì sao?" "Con không nên đánh người." "Vậy mới đúng." Hạ Hoài Nhuận nhéo mặt cô bé: "Thiển Thiển và Lương Thâm đều nhỏ hơn con, con là chị phải biết nhường nhịn em trai, em gái, biết không?" Hạ La bất đắc dĩ: "Con biết rồi." Hạ Hoài Nhuận hài lòng nở nụ cười, khom lưng nâng chiếc rương kia theo. Lúc này, Lâm Tùy Châu đã dựng vỉ nướng, Giang Đường cũng dọn bàn dài xong xuôi, thấy anh ấy lại đây, cô giơ tay chào hỏi một chút. "Tôi mang mấy chai bia và đồ uống đến, còn có hoa quả và một ít đồ ăn vặt cho mấy đứa nhỏ ăn." Sau khi đặt đồ xuống, Hạ Hoài Nhuận cuốn tay áo tiến lên: "Tùy Châu, để tôi giúp cho." Tùy Châu... Châu... Tay Giang Đường run lên, que xiên bằng trúc đâm vào móng tay. Cô ngước mắt kinh ngạc: "Anh... Anh gọi anh ấy là gì?" Vẻ mặt Hạ Hoài Nhuận lấy làm đương nhiên: "Tùy Châu nha." Lại nhìn nét mặt Lâm Tùy Châu, lại đầy tự nhiên như thể đã quen vậy. "..." Giang Đường cảm thấy thế giới này không ổn lắm. Một khắc trước hai người còn giương cung bạt kiếm, một khắc sau lại... gọi thẳng tên mụ? "Hạ Hoài Nhuận, lấy mật ong giúp tôi." "Đây." "Cảm ơn." "Để tôi ít cay thôi." "Thì là thì sao?" "Cũng để ít thôi." Giang Đường: "........." Chuyện này... Bọn họ mới là một cặp nhỉ!? Cô nên ở gầm xe, không nên ở trong xe. Không, không đúng. Giang Đường nuốt ngụm nước bọt, cực kỳ nhỏ giọng hỏi: "Các anh... không sao chứ?" "Không sao." Lâm Tùy Châu liếc cô một cái: "Có thể có chuyện gì?" "..." Vậy có lẽ do cô có chuyện rồi. Giang Đường rũ mắt xuống, tiếp tục xiên thịt. Gió đêm mùa hè lười biếng dịu dàng, bên tai là tiếng nước song róc rách, mây mù xanh trắng trêи cao, mùi thịt theo chiều gió bay tới từng trận, khiến người khác thèm nhỏ dãi ba thước. Giang Đường vốn không cảm thấy đói bụng, nhưng khi ngửi được mùi thơm này, cô không nhịn được cảm thấy bụng sôi ùng ục. "Mẹ, cho mẹ ăn nè." Thiển Thiển đưa một chuỗi thịt dê nướng chín đến trước mặt Giang Đường. "Cảm ơn Thiển Thiển." Khi thấy cô bé sắp đi, Giang Đường vội kéo lại, nói nhỏ bên tay cô bé: "Trưa nay mẹ nói gì với con?" Thiển Thiển cau mày, cắn môi, ngước mắt lên, đi đến bên cạnh Hạ La một cách cực kì bất đắc dĩ. Nhìn vẻ mặt Hạ La lạnh nhạt lại khinh thường trước mắt, Thiển Thiển há miệng, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, hôm qua em không nên đẩy chị." "Hừ." Cô bé lườm một cái, lại nghĩ tới chú nhỏ, miễn cưỡng kìm nén vẻ mặt trào phúng: "Chị cũng có lỗi, chị không nên giẫm lên hoa của em, cũng không nên dùng hòn đá nhỏ đánh người." Sau khi xin lỗi lẫn nhau, hai đứa nhỏ xem như hòa thuận như lúc ban đầu. Nhìn hai đứa lại chơi cùng nhau, Lương Thâm cắn xé miếng thịt mỡ, hung ác nhai nhai: "Quỷ đáng ghét, phải không, anh?" Sơ Nhất không nói gì, yên lặng làm công việc trêи tay. Lông mi dày dài buông xuống, trêи mặt một mảnh thâm trầm. Lương Thâm mơ hồ cảm thấy Sơ Nhất có chút kỳ quái, lấy cùi chỏ đụng đụng phía sau cậu, đổi lấy một ánh mắt lạnh như băng, Lương Thâm sợ đến mức run tay, suýt chút nữa làm rơi xâu thịt xuống đất. Một giây sau, một củ khoai lang đặt bên ở khóe miệng cậu: "Đừng đánh giá con gái như vậy, không tốt." Lương Thâm lấy lại tinh thần, há miệng cắn củ khoai, nụ cười ngọt ngào: "Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng là ông anh đáng ghét khác đấy." Vẫn may là không phải. Nếu tên quỷ đáng ghét kia dám xuất hiện, bây giờ cậu sẽ đánh anh ta một trận! Hết chương 64
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]