Edit: Mị Mê Mều
"Giám đốc Lâm, ăn cơm đấy à."
Giọng nói của Hạ Hoài Nhuận đột nhiên xuất hiện suýt chút nữa khiến Lâm Tùy Châu đang gặm hamburger mắc nghẹn, anh vội vàng bưng ly nước trút vào miệng, một dòng mật ong ngọt ngào tràn ngập khoang miệng. Bỗng chốc, sắc mặt Lâm Tùy Châu càng thêm khó coi.
"Gì đấy?"
Sau khi tức giận hỏi một tiếng, anh tiện tay ném nửa cái hamburger còn lại sang một bên.
Hàng mày đẹp của Hạ Hoài Nhuận khẽ nhướng, nở nụ cười: "Giám đốc Lâm làm gì mà bực tức dữ vậy, mặc dù mọi người là quan hệ cạnh tranh về mặt công việc, nhưng mặt ngầm không trở ngại chúng ta làm bạn mà."
Lâm Tùy Châu xem thường hừ nhẹ, từ đầu đến cuối cũng không cho anh ấy một ánh mắt.
Bạn bè ư?
Thương trường như chiến trường, trừ kẻ địch thì chính là kẻ địch, hai chữ "bạn bè" hơi buồn cười, nói ra từ miệng anh ta, càng buồn cười vạn phần.
Lâm Tùy Châu im thin thít, tầm mắt mơ hồ rơi cách đó không xa.
Thấy Giang Đường như đóa hoa bị mọi người bao vây xung quanh, tâm tình anh càng sa sầm.
Hạ Hoài Nhuận nhìn sang theo ánh mắt anh, ý cười bên môi khẽ gia tăng: "Giang Đường rất được chào đón."
Anh liếc xéo qua, giọng điệu lạnh nhạt: "Cô ấy là vợ tôi, hy vọng anh cách xa cô ấy ra một chút."
Hai chữ ghen ghét lộ liễu viết trêи mặt Lâm Tùy Châu, không che lấp chút nào.
Lâm Tùy Châu không phải kẻ ngu, lúc nào anh ta cũng vô duyên vô cớ xuất hiện bên cạnh Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-cua-nhan-vat-phan-dien/1680741/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.