Sau khi tỉnh lại, trời đã sáng choang.
Nguyễn Thu Thu lim dim buồn ngủ dụi mắt một cái, không thể nghĩ tới mình lại ngủ lâu như vậy. Cô chậm rãi mở mặt ra, đập vào tầm mắt chính là khuôn mặt xinh đẹp của Trình Tuyển.
Cô co rúc ở trong ngực anh, ngửa đầu nhìn lên.
“Anh dậy từ lúc nào vậy?’’
“Vừa mới tỉnh.’’
Gạt người, chắc chắn là không ngủ được.
Nguyễn Thu Thu biết chuyện này không thể cưỡng cầu được, Trình Tuyển vốn dĩ đã không có cảm giác an toàn, cô lại bỗng nhiên biến mất bảy tháng trời, có thể yên tâm với là lạ.
Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng hỏi: “Anh cũng không có ý định hỏi em xem rốt cuộc là em đã đi đâu sao?’’
Giống như chạm tới một lời nguyền rủa nào đó không thể nói ra, Trình Tuyển nhanh chóng che lỗ tai mình lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Anh không nghe.’’
Nguyễn Thu Thu: “…”
Vừa hay, đỡ cho cô phải giải thích với Trình Tuyển tất cả những chuyện này là như thế nào.
Sau một khoảng thời gian chia ly, Trình Tuyển trở nên ngoan ngoãn dính người không thể tưởng tượng nổi, không chọc Nguyễn Thu Thu tức giận. Con người thật kỳ lạ, lúc Trình Tuyển “chó” thì cô lại tức giận không có chỗ phát tiết, lúc không “chó” thì lại khiến cô lo lắng trạng thái tinh thần của anh có vấn đề gì hay không.
Nguyễn Thu Thu từ một thế giới khác trở về hết sức chuyên chú phối hợp với Trình Tuyển.
Hai người cùng nhau tay trong tay đi dạo phố mua đồ, cùng nhau đi công viên tản bộ, cùng nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-phu/471508/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.