Nguyễn Thu Thu nghĩ, mình nhất định điên rồi nên lúc Trình Tuyển hôn cô thì trái tim bỗng nhiên đập loạn nhịp, cả người run rẩy.
Nếu như không phải mấy người Đồ Nam còn đứng một bên, chỉ sợ toàn thân đều mờ mịt ngây người.
Mấy người Đồ Nam, Ôn Thiến, Phó Tử Trừng, Tiêu Phàn, lão Mạnh cũng đừng ở hành lang bệnh viện. Trong lòng bọn họ chỉ có một câu hỏi, đó là rốt cuộc thì Nguyễn Thu Thu đã đi đâu trong thời gian qua.
Tại sao không một lời từ biệt lại biến mất suốt bảy tháng, không hề có bất cứ tung tích gì, mặc cho bọn họ hao tâm tổn phí đi tìm khắp nơi, lục soát tất cả đường lớn ngõ nhỏ cũng không thể tìm một chút tin tức nào liên quan đến cô, bây giờ Nguyễn Thu Thu lại đột nhiên xuất hiện ở cục cảnh sát, hơn nữa trên người còn mặc một bộ quần áo đơn bạc của mùa hè.
Nếu không phải cô vô cùng chân thực đứng trước mặt, bọn họ còn tưởng mình đã nhìn thấy ma.
Nguyễn Thu Thu còn phản ứng dữ dội hơn bọn họ.
Khi nghe thấy mình đã biến mất bảy tháng, lúc đầu cô mờ mịt ngạc nhiên trừng to mắt, ánh mắt ngạc nhiên, ngay sau đó bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, cẩn thận quay đầu nhìn về phía Trình Tuyển. Trình Tuyển đứng bên cạnh, trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ nắm chặt tay cô, một giây cũng không hề buông lỏng.
Cô không dám tưởng tượng nổi, lúc đó Trình Tuyển mang theo tâm trạng như thế nào để chờ đợi cô trong vô vọng suốt bảy tháng trời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-phu/471507/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.