Nguyễn Thu Thu nghĩ, mình nhất định điên rồi nên lúc Trình Tuyển hôn cô thì trái tim bỗng nhiên đập loạn nhịp, cả người run rẩy. Nếu như không phải mấy người Đồ Nam còn đứng một bên, chỉ sợ toàn thân đều mờ mịt ngây người. Mấy người Đồ Nam, Ôn Thiến, Phó Tử Trừng, Tiêu Phàn, lão Mạnh cũng đừng ở hành lang bệnh viện. Trong lòng bọn họ chỉ có một câu hỏi, đó là rốt cuộc thì Nguyễn Thu Thu đã đi đâu trong thời gian qua. Tại sao không một lời từ biệt lại biến mất suốt bảy tháng, không hề có bất cứ tung tích gì, mặc cho bọn họ hao tâm tổn phí đi tìm khắp nơi, lục soát tất cả đường lớn ngõ nhỏ cũng không thể tìm một chút tin tức nào liên quan đến cô, bây giờ Nguyễn Thu Thu lại đột nhiên xuất hiện ở cục cảnh sát, hơn nữa trên người còn mặc một bộ quần áo đơn bạc của mùa hè. Nếu không phải cô vô cùng chân thực đứng trước mặt, bọn họ còn tưởng mình đã nhìn thấy ma. Nguyễn Thu Thu còn phản ứng dữ dội hơn bọn họ. Khi nghe thấy mình đã biến mất bảy tháng, lúc đầu cô mờ mịt ngạc nhiên trừng to mắt, ánh mắt ngạc nhiên, ngay sau đó bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, cẩn thận quay đầu nhìn về phía Trình Tuyển. Trình Tuyển đứng bên cạnh, trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ nắm chặt tay cô, một giây cũng không hề buông lỏng. Cô không dám tưởng tượng nổi, lúc đó Trình Tuyển mang theo tâm trạng như thế nào để chờ đợi cô trong vô vọng suốt bảy tháng trời. Bảy tháng. Mà cô chỉ cách xa anh hơn nửa ngày, đã gian nan đến sụp đổ. Chẳng trách được cô vẫn luôn cảm thấy anh gầy, lúc ôm anh còn có thể sờ rõ ràng từng đốt xương trên người. Trong lòng Nguyễn Thu Thu chua xót không thôi. “Cho nên rốt cuộc chị đi đâu vậy? Boss cũng sắp sụp đổ rồi, chúng tôi còn tưởng rằng… Phi, phi, phi! Chị không sao thì tốt rồi!’’ Nguyễn Thu Thu hàm hồ trả lời: “Tôi… Tôi đi đến một nơi rất xa.’’ Vừa dứt lời, ngay cả cô cũng yên lặng trong chốc lát, càng nghĩ càng thấy những lời này vô cùng kỳ quái. Đúng như dự đoán, vẻ mặt những người xung quanh đều thay đổi, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Nguyễn Thu Thu có phải vừa hoàn hồn trở về hay không, lúc nhìn đến cô dường như muốn nói điều gì đó lại thôi. Nguyễn Thu Thu: “…Nói tóm lại, tôi sẽ không đi nữa, các anh yên tâm đi.’’ Nhất là Trình Tuyển. Lời đảm bảo này của cô vẫn không thể làm cho bàn tay đang nắm chặt của Trình Tuyển buông lỏng đi chút nào. Những người khác đưa mắt nhìn nhau, rất muốn hỏi cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đến đến dáng vẻ không muốn giải thích thêm của Nguyễn Thu Thu, bọn họ cũng không tiếp tục hỏi nữa. “Được rồi, biết trở về thì tốt rồi.’’ Lão Mạnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, trêu chọc nháy nháy mắt nói, “Công việc đã chất đống thành núi rồi, cô nghỉ ngơi mấy ngày rồi nhanh chóng đi làm việc đi.’’ “Được, mọi người vất vả rồi, cảm ơn mọi người.’’ Nguyễn Thu Thu cảm động ním môi mỉm cười với bọn họ. Hôm nay mọi người có thể chạy đến nơi này đều đang lo lắng cho cô, cô rất cảm kích ở trong thế giới này còn có nhiều người quan tâm đến mình như vậy. Lúc mọi người nhìn Nguyễn Thu Thu , ánh mắt đều tràn ngập sự lo lắng và ân cần, không vì câu trả lời mập mờ của cô mà chất vấn bất cứ điều gì, để Nguyễn Thu Thu vốn là người nhạy cảm thiếu chút nữa muốn bật khóc. Mấy người đi đến cửa bệnh viện, Đồ Nam bỗng nhiên kịp phản ứng, hỏi: “Boss, xe anh bị kéo đi rồi à? Hai người đừng gọi xe, để tôi đưa hai người về.’’ Nếu như biết chiếc xe thể thao của Đồ Nam “lẳng lơ” đến nhường nào, Nguyễn Thu Thu nhất định sẽ từ chối. Những người còn lại tự mình lái xe ai về nhà nấy. Thư ký Ôn Thiến ngồi trên ghế phụ, Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển ngồi ở ghế sau. Cô tận mắt nhìn thấy Đồ Nam giúp thư ký thắt chặt giây an toàn, động tác giữa hai người mập mờ thân mật, rõ ràng không hề giống như những người đồng nghiệp với nhau. Nguyễn Thu Thu ngạc nhiên: “Hai người…’’ Đồ Nam: “Tôi đã nói rồi mà, cô ấy chắc chắn thích tôi… A a a a, anh sai rồi, anh sai rồi!’’ Khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Thiến đỏ bừng, lạnh lùng trợn mắt nhìn Đồ Nam một cái: “Nếu như anh muốn quỳ ván giặt đồ, anh có thể tiếp tục nói bậy bạ.’’ “Không, không, không…’’ Đồ Nam vội vàng khoát tay. Trở về thế giới này, nghe hai người bọn họ cãi vả, cuối cùng Nguyễn Thu Thu cũng cảm thấy chân thật. Trình Tuyển vẫn yên lặng ngồi bên cạnh, cầm chặt tay cô đến mức vã cả mồ hôi, nhưng không hề có dấu hiệu buông tay. Nguyễn Thu Thu biết anh không có cảm giác an toàn, nên cứ để mặc anh nắm như vậy. Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường lớn, dần dần, những bông tuyết bắt đầu lã chã rơi xuống, rong chơi trong phố phường yên tĩnh vào buổi đêm. Nhìn những bông tuyết trắng xóa bay ngoài cửa sổ, trong đầu Nguyễn Thu Thu lại tràn ngập hình ảnh của Trình Tuyển. Làm thế nào mà anh có thể chứng kiến những chiếc lá xanh biếc dần dần ố vàng rơi xuống, cuối cùng bị tuyết trắng giăng mắc khắp nơi. Tất cả những thứ này, Nguyễn Thu Thu không thể biết được, cũng không dám hỏi. Đồ Nam đưa bọn họ đến dưới lầu, Ôn Thiến vẫn còn không ngừng ói máng gu thẩm mỹ của hắn. Đồ Nam vội vàng nhượng bộ bày tỏ hai ngày nữa mình sẽ đổi xe, còn để cho cô đích thân chọn một chiếc xe thật đẹp. Hai người cười đùa, cùng nhau đưa mắt nhìn Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển lên nhà. Lúc này Đồ Nam mới thở phào nhẹ nhõm: “Qúa tốt rồi, nếu như chị dâu còn không quay về, anh sợ boss sẽ không thể chống đỡ được qua mùa đông năm nay.’’ Ôn Thiến: “Đúng vậy, thật may, nhưng mà… Anh nói xem, rốt cuộc Thu Thu cô ấy đã đi đâu?’’ Đồ Nam rơi vào trầm tư. “Có lẽ là ông trời cũng không thể nhìn được nữa, cho nên mang đến cho boss một tiên nữ làm bạn với anh ấy đi.’’ Ôn Thiến bật cười: “Có lẽ vậy.’’ Chân tướng mọi chuyện như thế nào, đối với bọn họ mà nói đã không quan trọng nữa rồi, không phải mỗi một bí mật đều có thể bình thản nói ra. Hai người nhìn nhau, lên xe, tảng đá lớn đè nặng trong lòng rốt cục cũng đã rơi xuống đất, đêm nay có thể ngủ ngon được rồi. * Đối với Nguyễn Thu Thu, lần cuối cùng bước lên cầu thang về nhà chỉ mà một ngày trước đó mà thôi. Cô nắm tay Trình Tuyển, chỉ thuận miệng kể lại câu chuyện thần thoại về Orpheus, nhưng lại không thể ngờ được nó lại trở thành sự thật. Nguyễn Thu Thu thề mình nhất định sẽ không bao giờ nói bậy bạ nữa, cô kéo cánh tay Trình Tuyển đi về phía trước hai bước, Trình Tuyển chợt dừng bước lại. Nguyễn Thu Thu: “??” “Em đi trước đi.’’ Tựa như sợ cơn ác mộng kia tái diễn một lần nữa, anh đi phía sau Nguyễn Thu Thu, vẫn nắm chặt tay cô không buông. Nguyễn Thu Thu trấn an cảm xúc của anh, đi trước bước lên cầu thang. Con đường này bỗng nhiên dài dằng dặc, giống như đi qua một con cây cầu độc mộc, cô không cần quay lại cũng biết lúc này Trình Tuyển chắc chắn đang rất căng thẳng, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, sợ cô lại biến mất không thấy đâu nữa. Bảy tháng trôi qua, căn nhà vẫn như cũ, giống như cô thực sự chỉ đi xa mới một ngày. “Lúc em không có ở đây, anh có ăn cơm đầy đủ không đấy?’’ Nguyễn Thu Thu vừa hỏi vừa mở tủ lạnh, nhưng không thể ngờ được trong tủ lạnh còn có mấy loại trái cây, còn có một chuyện lạ đó là, một chai sữa chua cũng không có, chỉ còn lại mấy hộp sữa bò chưa uống. Trình Tuyển sau lưng Nguyễn Thu Thu, chậm rãi trả lời câu hỏi của cô. “Mỗi ngày ba bữa đều ăn đầy đủ, hạn chế ăn đồ ăn vặt, trời lạnh sẽ nhớ mặc thêm áo, sáng sớm ngủ dậy sẽ tập thể dục đúng giờ, những công việc nên làm đều hoàn thành, thỉnh thoảng sẽ tham gia mấy hoạt động xã giao.’’ “…” “Cho nên, anh sẽ không gây phiền phức cho em đâu.’’ Nguyễn Thu Thu im lặng, chớp chớp mắt mấy cái, cố gắng kiềm chế bản thân mình không được rơi nước mắt nữa, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt lo lắng và dè dặt của Trình Tuyển lại đỏ cả vành mắt. Cô cố gắng hít hít mũi một cái, nghiêng mặt sang một bên. “Anh muốn ăn cái gì?’’ Trình Tuyển nói: “Cái gì cũng được.’’ “Để em xem còn có cái gì khác không nào.’’ Ngoài mong đợi của cô, gạo rõ ràng đã được mua mới, không cần phải lo lắng để quá lâu không ăn được, trong tủ lạnh còn có rau quả tươi, có thịt có trứng, Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt, Trình Tuyển không biết nấu cơm, cũng chắc chắn không thể nào nấu cơm, cho nên… Rau quả tươi như vậy, cho dù không ăn cũng chắc hẳn được thường xuyên thay mới. Anh mỗi ngày đều đang chờ cô về sao? Nguyễn Thu Thu cảm thấy may mắn mình có thể kịp thời nghĩ ra cách trở về, nếu như cô đợi bảy tám ngày ở thế giới ấy, thực sự không dám tưởng tượng được lúc quay lại, Trình Tuyển có còn sống để chờ cô về không? Cô làm một bát mỳ đơn giản, cho Trình Tuyển thêm hai quả trứng. Cô đã ăn no ở trong cục cảnh sát rồi. Hai người mặt đối mặt ngồi trên bàn cơm, Trình Tuyển cầm đũa lên, nhưng một lúc lâu vẫn không hạ đũa. Anh cúi đầu nhìn bát mì trước mặt, mái tóc rối bời rũ trước trán che khuất đôi mắt, không thể nhìn thấy những cảm xúc trong đáy mắt ấy. Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng nói: “Anh mau ăn đi, đừng nhìn thế nữa.’’ “…” Anh bỗng nhiên nức nở ngắn ngủi một tiếng, trong căn phòng yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, Nguyễn Thu Thu gần như không thể tin nổi, Trình Tuyển, anh… Đang khóc? Cô ngây người tại chỗ, nhưng đúng lúc này lại nhìn thấy Trình Tuyển cầm đũa, bắt đầu vớt sợi mì lên ăn. Tiếng hút mì không lớn, nhưng đủ để che giấu những âm thanh nhỏ khác, anh ăn xong mỳ và trứng gà, lại húp sạch nước mì còn sót lại trong bát. Nguyễn Thu Thu hỏi: “Anh chưa ăn no sao?’’ Trình Tuyển thả bát xuống: “No rồi.’’ Đã lâu rồi anh chưa ăn nhiều như vậy. Trình Tuyển vẫn giống như lúc trước mang bát đi nửa, chỉ cần một lúc không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì thì sẽ vô thức quay đầu lại nhìn xem Nguyễn Thu Thu có còn ở đó hay không. Mặc dù cô đã mấy lần cam đoan lần này mình sẽ không rời đi nữa, nhưng có vẻ như anh vẫn còn lo được lo mất. Nguyễn Thu Thu đi vào nhà vệ sinh, Trình Tuyển cũng muốn đi theo vào, lại bị cô nhanh chóng cản ngoài cửa. “Em chỉ đi vệ sinh thôi mà.’’ “Anh không ngại.’’ “Nhưng em để ý.’’ Trình Tuyển đứng ngoài cửa, cánh cửa nhà vệ sinh đóng thật chặt, các mấy giây giây sẽ gọi Nguyễn Thu Thu một lời, cô cũng sẽ trả lời anh kịp thời. Lúc tắm vòi hoa sen cũng phải nói chuyện với anh, khiến Nguyễn Thu Thu ừng ực ừng ực uống không ít nước tắm, thiếu chút nữa còn bị sặc. Cô hiểu được tâm trạng của Trình Tuyển lúc này, nên sẽ cố gắng thỏa mãn nhưng yêu cầu của anh. Lúc ngủ trên giường, Trình Tuyển chậm rãi ôm cô vào trong ngực, hơi thở của cô tràn ngập mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái của anh, yên tâm ôm lấy cánh tay của Trình Tuyển. Hai người ôm nhau, Trình Tuyển không hề làm gì, chỉ đơn giản cùng đắp chăn bông ngủ chung. Bọn họ đều mở to mắt, không có ý định đi ngủ. Nằm một chút, Nguyễn Thu Thu hơi mệt mỏi, nửa đêm mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nghe được Trình Tuyển lo lắng gọi to. “Thu Thu?’’ Cô mơ màng hôn lên cằm anh một cái, rúc vào trong ngực anh. “Em ở đây.’’ Em mãi mãi sẽ luôn ở đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]