Chương trước
Chương sau
Giang Nhu vẫn còn có chút mơ hồ khi nghe thấy thanh âm, không nghe ra được người tới là ai.
Cô đứng dậy đi mở cửa, sau đó nhìn thấy hai nữ sinh ăn mặc mộc mạc đứng trước cửa sân, cô có hơi sửng sốt, hồi lâu mới nhận ra đó là hai bạn học cao trung của nguyên thân, một trong số họ là người cùng thôn với cô.
Hai bạn học nữ một người tên là Trương Bình, một người tên là Hoàng Thanh Thanh.
Người tên Trương Bình để tóc ngắn, khuôn mặt tròn trịa, nhìn thấy Giang Nhu ra tới thì nhoẻn miệng cười: "Tiểu Nhu."
Hoàng Thanh Thanh bên cạnh là người cùng thôn với Giang Nhu, để tóc dài và cột kiểu tóc đuôi ngựa nên làm cho phần đầu phía trước có vẻ to ra. Cô ta không nói chuyện, ánh mắt trước tiên quét hai vòng trên người Giang Nhu, cuối cùng dừng ở cái bụng tròn vo, trong mắt mang theo vài phần khinh thường.
Rốt cuộc thì Giang Nhu cũng là người xuất thân từ trường cảnh sát, cho dù là thay đổi cơ thể, cũng cực kỳ mẫn cảm với ánh mắt và hiểu tình của người khác.
Cô có thể cảm giác được cô gái cùng thôn này không thân thiện với mình cho lắm.
Cô cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía Trương Bình, nhiệt tình nói: "Sao cậu lại đến đây? Mau vào trong ngồi đi."
Trên tay Trương Bình còn xách theo một túi lưới quả lê, có chút câu nệ đi theo phía sau Giang Nhu, hai người lúc học sơ trung là bạn cùng bàn, tuy rằng sau khi lên cao trung thì không cùng ban, nhưng lại ở cùng kí túc xá, quan hệ rất thân thiết.
Cho nên khi nói chuyện cũng ít đi vài phần khách khí, nghiêng đầu nhìn vào trong nhà, nhỏ giọng hỏi Giang Nhu: "Người kia có ở nhà không?"
"Người kia" ám chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Giang Nhu nhìn bộ dạng cẩn thận của cô nàng, không nhịn được buồn cười: "Đừng sợ, anh ấy không có ở nhà."
Trương Bình nghe thấy lời này thì mỉm cười, cả người cũng thả lỏng hơn một chút: "Chúng mình hôm nay mới được nghỉ, mình trước tiên đến đây thăm cậu, buổi chiều sẽ thu xếp về nhà."
Mấy ngày trước khi diễn ra kì thi đại học, cao nhất và cao nhị được nghỉ, cho nên sau khi thi đại học xong bọn họ phải học bù thêm mấy ngày.
Giang Nhu dẫn bọn họ đến ngồi dưới bóng cây, trong sân có một gốc cây hạnh, tuy rằng không có ra quả, nhưng vẫn rất râm mát.
Trong nhà họ Lê không có nhiều thứ khác lắm, ngoại trừ gỗ và đồ gia dụng, phòng chứa đồ bên cạnh phòng bếp chất đầy các loại đồ gia dụng mà ông nội Lê Tiêu để lại, đều là một ít ghế dài và bàn nhỏ.
Mấy ngày nay Giang Nhu đã lục tìm mấy thứ còn dùng được đem ra lau khô, còn tìm thấy một cái xích đu, xích đu bị cô kéo đến dưới tàng cây.
Lúc không có việc gì làm thì ngồi trên đó đong đưa, cầm chiếc quạt hương bồ lớn, bên cạnh lại đặt một ly nước đường đỏ.
Khỏi phải nói cả ngày trôi qua thoải mái như thế nào.
Bé con trong bụng cũng thích, mỗi lần cô uống nước đường đỏ, bé con đều hoạt bát đá cô mấy cái.
Cũng không biết là do mấy ngày nay ăn ngon uống tốt, hay là do tâm tình nhàn nhã, tự tại mà khi soi gương lại có cảm giác sắc mặt rất tốt, cằm cũng tròn hơn một tí, trông khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Trương Bình cũng phát hiện ra điểm này, trước kia Giang Nhu đẹp thì có đẹp, nhưng quá gầy, giống như một cơn gió cũng có thể thổi bay, cả người luôn là vẻ mặt đau khổ, đầu cúi đến rất thấp.
Nhìn ánh mắt trong trẻo cùng bộ dáng mỉm cười ôn nhu của cô ấy lúc này, trong lúc nhất thời cũng suýt thì không nhận ra.
Trước khi đến đây Trương Bình còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này cũng không biết làm sao để mở miệng, một người sống có tốt không, chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài là có thể đoán được.
Nhưng Hoàng Thanh Thanh lại không có cái băn khoăn đó, vừa ngồi xuống lại giống như vô tình nói một câu: "Giang Nhu, cô có biết gì không? Năm nay Văn Dương cũng tham gia thi đại học, anh ấy thông minh như vậy, chắc chắn sẽ có thể thi đậu."
Giang Nhu đem hai cái ly sạch trong phòng ra ngoài, nghe thấy lời này bước chân dừng lại, từ trong trí nhớ nảy ra Văn Dương trong miệng cô ta là người nào.
Là ủy viên học tập của lớp nguyên thân, thành tích học tập rất tốt, cậu ta và nguyên thân có lẽ thích nhau, chỉ là gia cảnh của đối phương cũng không tốt.
Giang Nhu còn chưa kịp nói gì, sắc mặt của Trương Bình đã trầm xuống, nhíu mày nhìn về phía Hoàng Thanh Thanh: "Cô nói cái này làm gì?"
Có chút không vui khi nhắc đến chuyện này, hiện tại Giang Nhu cũng đã mang thai, đây không phải là muốn làm cô ấy ngột ngạt sao?
Vốn dĩ chỉ có mình Trương Bình đến thăm Giang Nhu, là ở trên đường gặp phải Hoàng Thanh Thanh, cô ta một hai phải đi theo tới, cứ tưởng rằng hai người cùng thôn hẳn là rất quen thuộc, không nghĩ tới cô ta vừa mở miệng đã muốn kiếm chuyện.
Thành tích của Văn Dương rất tốt, dáng vẻ lại đẹp trai, được rất nhiều nữ sinh trong trường thích, chỉ tiếc cậu ấy và Giang Nhu có duyên không có phận.
Sau khi Giang Nhu nhớ ra là ai, thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, dù sao cũng không có chút quan hệ gì với cô.
Chỉ là lời nói của Hoàng Thanh Thanh đã nhắc nhở cô, trước khi xuyên qua cô đã học đại học, nhưng hiện tại chỉ là một người chưa học xong cao trung, mặc kệ là ở niên đại nào, bằng cấp vẫn là thứ rất quan trọng.
Hoàng Thanh Thanh bị Trương Bình quát lớn cũng không thu liễm chút nào, ngược lại nhìn về phía Giang Nhu, trong mắt mang theo một tia trào phúng: "Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Giang Nhu, chính cô nói thử xem, cô còn không phải người không hiểu chuyện hay sao? Ngay cả khi phải gả cho người ta cũng muốn chọn tới chọn lui, cho dù là gã mặt rỗ nhà cô chọn cũng tốt hơn nhiều so với Lê Tiêu, khuôn mặt đẹp thì có ích gì chứ? Khi dễ bạn học nữ, còn từng ngồi tù, trên người cũng không có bao nhiêu tiền, cô hiện tại cũng không còn đi học nữa, cả ngày ngồi ăn chờ chết, cũng không biết là tính toán kiểu gì?"
Trương Bình nghe xong á khẩu không trả lời được.
Nhưng Giang Nhu nghe được lời này thì không vui, người này sao lại thế này, trước kia cũng không thân thiết gì với nguyên thân, là kiểu gặp mặt trên đường cũng không chào hỏi. Vừa rồi nghĩ cô ta là người cùng thôn, lại cùng tới đây với Trương Bình cho nên mới mời vào cửa, không nghĩ tới vừa ngồi xuống liền bắt đầu châm chọc, mỉa mai.
Lê Tiêu không tốt cũng không tới lượt cô ta khua chân múa tay, còn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng.
Sắc mặt nháy mắt trở nên lạnh lẽo, không chút khách khí hỏi ngược lại: "Lê Tiêu nhà tôi từng ngồi tù lúc nào? Anh ấy đánh nhau bị giam mấy ngày, nhưng vẫn là khác xa so với ngồi tù, cô đi học nhiều năm như vậy, một chút kiến thức cũng không có sao?"
Bị Giang Nhu chế giễu ngược lại, Hoàng Thanh Thanh có chút không xuống đài được, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy bộ dạng hối hận không thôi của Giang Nhu, không ngờ cô ta thế nhưng còn che chở cho Lê Tiêu.
Tức khắc không cao hứng nói: "Giang Nhu, ngữ khí của cô như vậy là sao, tôi đã tốt bụng đến thăm cô, cô cứ như vậy mà nói chuyện với tôi sao? Cô cũng đừng cảm thấy tôi nói chuyện khó nghe, tôi cũng là vì muốn tốt cho cô, cô để tay trước ngực tự hỏi đi, chẳng lẽ lời tôi nói không phải sự thật sao? Ngay cả khi hắn ta không ngồi tù, nhưng chuyện lúc trước hắn khi dễ bạn học nữ bị buộc thôi học, chẳng lẽ cô không biết sao? Cô đi ra ngoài mà hỏi thăm đi, tên đàn ông mà cô gả cho có cái đức hạnh gì mà để cô xem hắn ta như báu vật?"
Vẻ trào phúng trên mặt không chút nào che giấu: "Cô thật là không chê mất mặt, chết không biết xấu hổ đi theo một tên đàn ông như vậy, còn bị hắn ta làm lớn bụng, mặt mũi của thôn chúng ta đều bị cô làm mất hết…"
"Hoàng Thanh Thanh."
Trương Bình thấy cô ta càng nói càng khó nghe, có chút nghe không nổi nữa, hối hận vì đã mang cô ta cùng đến đây.
Giang Nhu đặt mạnh ly nước lên bàn nhỏ, mạnh mẽ đáp trả: "Cô tận mắt chứng kiến anh ấy khi dễ bạn học nữ sao? Cô không phải đang đi học sao? Người không biết còn tưởng rằng cô là bà tám nhiều chuyện đó, thay vì quan tâm đến cái này cái kia, còn không bằng quan tâm đến thành tích của chính mình nhiều chút, đừng để đến lúc đó người Vương mặt rỗ cưới chính là cô."
"Lê Tiêu nhà tôi rất tốt, biết giặt quần áo, biết nấu cơm, còn biết kiếm tiền, tôi vừa lòng còn không hết. Cô thích Văn Dương là chuyện của cô, đừng có mà tới trước mặt tôi giở thói âm dương quái khí, còn lấy cớ là muốn tốt cho tôi, làm như không ai biết chút tâm tư này của cô chắc?"
"Nói thật cho cô biết, cho dù không có tôi Văn Dương cũng sẽ không thích cô, chạy đến trước mặt tôi ra vẻ ta đây thì hay lắm sao? Ghê tởm."
"Cô…"
Hoàng Thanh Thanh bị mắng đến mặt đỏ tai nóng, đại khái là không nghĩ tới chút tâm tư của chính mình tất cả đều đã bị người ta nhìn thấu, còn tùy tiện nói ra trước mặt người khác, đặc biệt cuối cùng còn dùng "ghê tởm" đánh giá cô ta, quả thật là lời khó nghe nhất mà cô ta từng nghe, làm người ta cảm thấy xấu hổ.
Cô thở phì phì đứng lên, cánh môi run rẩy.
Nhìn thẳng vào con ngươi bình tĩnh của Giang Nhu, trong lòng trống rỗng, sợ nói nhiều sai nhiều, cuối cùng oán hận ném xuống một câu: "Lòng tốt không được báo đáp, tôi chống mắt lên nhìn cô sau này hối hận không kịp."
Xoay người tức giận chạy ra ngoài.
Để lại Trương Bình xấu hổ ngồi không được đứng cũng không xong: "Giang Nhu."
Giang Nhu bưng ly nước đường đỏ lên uống một ngụm, bình tĩnh nói: "Không có việc gì."
"À, được."
Trương Bình cầm cái ly gật gật đầu, nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.
Giang Nhu trong ấn tượng của cô ấy là một người nhu nhược lại thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, ngày thường cũng không nói chuyện lớn tiếng, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Giang Nhu mắng chửi người khác, ngôn ngữ sắc bén, làm cho người ta một câu cũng đều không nói nên lời.
Cũng không biết có phải là do đã lâu không gặp hay không, Trương Bình đột nhiên cảm thấy Giang Nhu như vậy có chút xa lạ, cuối cùng cũng chưa nói được mấy câu liền rời đi.
Giang Nhu vẫn có ấn tượng khá tốt với cô ấy, gói một túi đậu phụ vàng chính mình vừa làm lúc sáng cho cô ấy mang đi, Trương Bình từ chối không được, liền ngại ngùng nhận lấy.
Trước khi rời đi còn mỉm cười nói với Giang Nhu: "Cậu đừng nghe cô ta nói lung tung, chỉ cần bản thân mỗi ngày đều sống vui vẻ là được."
Cũng chỉ có thể an ủi như vậy.
Tuy rằng cô không thích những gì Hoàng Thanh Thanh nói, nhưng không thể không nói, sâu trong nội tâm cũng cảm thấy nói không sai, Giang Nhu hiện tại có chồng có con, cả đời cũng chỉ có thể như vậy, sẽ càng ngày xa cách với bọn họ.
Có chút ngậm ngùi thông cảm.
Giang Nhu vỗ vỗ cánh tay cô ấy mỉm cười, không nói thêm gì.
Tiễn người đến cửa, đến khi người đã đi xa, đang chuẩn bị xoay người trở về, liền nhìn thấy thím Vương cách vách ló đầu đi ra.
Thím Vương đối diện với ánh mắt của Giang Nhu, cười đến có chút ngượng ngùng: "Chú của con đang trông sạp, thím trở về nấu com trưa, vốn dĩ muốn nói với con chút tình huống buổi sáng, vừa rồi đi đến cửa nghe được trong sân nhà con có tiếng nói chuyện nên chưa tiến vào, không có việc gì chứ?"
Nói xong lời cuối cùng, thật cẩn thận hỏi một câu, trên mặt còn mang theo vài phần hóng hớt.
Tiếng nói chuyện trong sân còn rất lớn, thím Vương không nhịn được nghe lén một lát, sau đó liền nghe được những lời Giang Nhu nói, bà cũng không nghĩ đến nhìn dáng vẻ của Giang Nhu lịch sự, văn nhã như vậy khi tức giận cũng sẽ mắng chửi người, còn bao che cho người nhà vô cùng, Lê Tiêu trong miệng cô không có cái gì là không tốt.
Trong lòng cảm thấy đứa nhỏ này thật không tồi, Lê Tiêu tìm đúng người rồi.
Con người chính là như vậy, nếu mọi người đều nói người này không tốt, cho dù người này chưa từng trêu chọc qua chính mình, dần dà cũng sẽ cảm thấy không tốt.
Nhưng nếu có một ngày, bắt đầu có người giúp hắn nói chuyện, cho dù là chỉ có một người đứng ra, trong lòng cũng sẽ có chút thay đổi.
Thím Vương chính là người như vậy, ấn tượng của bà đối với Lê Tiêu hiện tại cũng còn rất khó mà nói, nhưng bà thích thái độ này của Giang Nhu, cảm thấy đứa nhỏ này là thật lòng muốn sinh sống cùng Lê Tiêu, kiên định với bổn phận, nếu cô có con trai, khẳng định là muốn cưới về nhà.
Có thể cưới được cô vợ hiểu chuyện như vậy, sau này Lê Tiêu hẳn là cũng sẽ không tiếp tục học cái xấu.
Giang Nhu không chút nào để ý mỉm cười: "Không có việc gì, bạn học lúc trước, cũng không phải rất quen thuộc."
Không muốn nói thêm nhiều lời, ngược lại hỏi thím Vương: "Tình huống buổi sáng thế nào? Có người mua không?"
Thím Vương cũng không phải người không biết nhìn sắc mặt, cũng không có hỏi nhiều, có điều nghĩ thầm trong lòng, chờ Lê Tiêu trở về bà phải thành thật kể lại câu chuyện này cho hắn nghe, để hắn về sau đừng bạc đãi Giang Nhu.
Tuổi còn trẻ đã đi theo hắn, cũng không thể để con người ta chịu khổ mãi được.
Bà cười tủm tỉm trả lời câu hỏi của Giang Nhu: "Ừ, chú của con làm theo lời con nói, cắt một dĩa cho mỗi người ăn thử một miếng, mấy người đó ăn xong hầu như hơn một nửa đều mua một ít mang đi, chú của con nói chỉ một buổi sáng đã bán chạy như vậy, sau này ắt hẳn sẽ không kém, nên bảo thím đến nói cho con an tâm."
"Vậy là tốt rồi."
Thím Vương còn phải trở về nấu cơm cho nên cũng không tiếp tục hàn huyên với Giang Nhu, nói hai câu liền đi về nhà.
Giang Nhu cũng trở về phòng bếp nấu cơm.
Vốn dĩ tưởng rằng ngày hôm nay liền cứ như vậy đi qua, không nghĩ tới vào lúc chạng vạng lại có người tới nhà, lần này là một người bạn của Lê Tiêu.
Chiều cao trung bình, nước da ngăm đen, khi cười rộ lên bên má phải còn có một lúm đồng tiền.
Hắn có lẽ là sợ Giang Nhu không biết mình nên chủ động báo tên: "Chị dâu, em là Chu Kiện, lúc đi anh có đánh tiếng với em, bảo em đến đây nhìn xem, chị xem thử ở nhà có thiếu cái gì hay không?"
Lần này hắn vốn dĩ cũng chuẩn bị đi theo, nhưng mẹ hắn lại bị bệnh, trong nhà cũng không có người khác, hắn đành phải ở nhà chăm sóc bà, trước khi lão đại đi đã đưa cho hắn một trăm đồng tiền, bảo hắn thường xuyên đến đây nhìn xem, có thiếu cái gì thì giúp bổ sung.
Cho nên hắn mới đến đây.
Vừa nghe đến tên này, Giang Nhu lập tức biết là ai, là người có mối quan hệ tốt nhất với Lê Tiêu, từ nhỏ như hình với bóng, có điều trong tư liệu có nhắc đến một chút, người này về sau theo Lê Tiêu đi xuống phía Nam thì bị nhiễm SARS không qua khỏi, người mẹ góa cũng đổ bệnh rồi đi theo, người là so Lê Tiêu tiễn đi.
Chính vì vậy mà thanh danh của Lê Tiêu ở quê nhà ngày càng kém, người ta truyền tai nhau là hắn đã hại chết người.
Người ta đi theo hắn kiếm tiền, đến cuối cùng lại mất mạng.
Giang Nhu nhìn thanh niên tươi cười xán lạn trước mắt, tâm tình có chút phức tạp, có điều vẫn là nói: "Không có thiếu cái gì, trong nhà vẫn rất tốt, chú không cần lo lắng."
"Vậy là tốt rồi, chị dâu có việc gì cứ đến gọi em, nhà em ở chỗ bến xe cũ cuối cùng trên phố."
"Được."
Mắt thấy người phải đi, Giang Nhu bảo hắn đợi một chút rồi trở vào phòng bếp lấy ra một tô lớn ruột heo kho cùng chân gà da hổ.
"Chú lấy cái này về ăn đi."
Chu Kiện lắp bắp kinh hãi, vội xua tay: "Không cần đâu chị dâu, thứ này quá quý, chị để lại ăn đi."
"Không có việc gì, là tôi tự mình làm, không có tốn tiền, trong nhà vẫn còn, chú mang về ăn đi, cũng không biết khi nào Lê Tiêu mới trở về, sau này chỉ sợ có chỗ phiền toái chú."
Giang Nhu đã nói như vậy, Chu Kiện cũng không biết phải nói gì.
Trên đường trở về trong lòng nóng hầm hập, vốn là đáp ứng lão đại đến đây nhìn xem, cũng không nghĩ nhiều, hiện tại nhìn thấy Giang Nhu nhiệt tình như vậy, cảm thấy đi một chuyến không vô ích, chị dâu cũng nhớ kĩ cảm tình của hắn.
Về đến nhà, Chu Kiện đem ruột heo kho cùng chân gà da hổ vào phòng cho mẹ hắn ăn, sau khi mẹ hắn biết món này từ chỗ nào tới, khuôn mặt phờ phạc lộ ra mấy phần cảm khái: "Đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện, Tiểu Tiêu cũng coi như gặp may mắn, hiện tại nhìn con đi, không biết khi nào mới chịu tìm con dâu cho mẹ."
Chu Kiện nghe xong không nói nên lời, cảm thấy mẹ hắn đang mơ mộng hão huyền, hắn không đẹp trai như anh Tiêu, lại không có bản lĩnh như anh ấy, còn nghèo nữa, đi chỗ nào mà tìm được vợ? Có cái để ăn uống đã là tốt lắm rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.