Ăn bữa sáng xong, Giang Nhu cầm bài thi mang từ nhà tới ra ban công xem, lúc mệt mỏi thì đứng lên nhìn về phía xa hoặc là cầm lấy quần áo cũ của Lê Tiêu đặt kế bên để vá lại.
Sau khi Lê Tiêu đi theo vị tổng giám đốc tên Thường Dũng kia thì được cấp cho một căn phòng một người, hôm trước Giang Nhu nghe hắn kể còn cố ý chạy đến xem thử.
Cũng không biết nói như thế nào, bên trong không tính là dơ, chỉ là đồ đạc bị vứt lung tung.
Giang Nhu dọn dẹp mọi thứ trong phòng xong, cũng đem quần áo đi giặt, có quần áo và vớ bị rách, Giang Nhu sẽ giúp hắn vá lại, cảm thấy có thể tiếp tục mặc.
Một người đàn ông như hắn không cần quá chú ý, miễn là quần áo bên ngoài không rách là được.
Lê Tiêu rất thích bầu không khí như vậy, hắn ôm con gái nhỏ trong lồng ngực, vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy Giang Nhu bên ngoài.
Loại cảm giác được ai đó ở bên cạnh này thật dễ chịu.
Đến mười một giờ trưa, Giang Nhu cất bài thi định đi ra ngoài. Phòng ở của Lê Tiêu không xa nơi này lắm, ngồi xe buýt mất hai mươi phút, hoặc nửa giờ đồng hồ nếu đi bộ nhanh. Chỗ đó của hắn có phòng bếp, chỉ là hắn chưa bao giờ dùng đến.
Hiện tại Giang Nhu lấy sử dụng, mua đồ ăn làm sẵn quá lãng phí tiền, tự mình nấu sẽ tiết kiệm hơn.
Giang Nhu nói tạm biệt với Lê Tiêu rồi đi ra ngoài, cô cầm theo một cuốn bài tập môn Ngữ Văn, không ngồi xe buýt, mà là vừa đi đường vừa đọc sách, như vậy có thể sẵn tiện rèn luyện thân thể, cô cảm thấy khá tốt.
Tới phòng ở của Lê Tiêu, Giang Nhu trước tiên là lấy món canh hầm lúc sáng ra rồi đổi thành nấu cơm, sau đó lại sơ chế chỗ nguyên liệu mua hồi sáng, làm ba món ăn có mùi vị thanh đạm.
Số dụng cụ trong nhà bếp này đều là do Giang Nhu mới mua, không xa nơi này có một cửa hàng bán đồ cũ, bên trong cái gì cũng có, Giang Nhu mua một số chén dĩa cũ còn có thể sử dụng, sau đó dùng nước sôi luộc qua hai lần để khử trùng.
Chợ bán thức ăn cũng rất gần, vòng qua một con là đến, rất lớn, bên trong bán đa dạng các loại thức ăn, muốn mua cái gì cũng được.
Lúc Giang Nhu trở về từ phòng ở của Lê Tiêu thì đã là hơn mười hai giờ, vừa mở cửa đã nhìn thấy hai bố con đang ngồi trên giường bệnh, trông mong nhìn chằm chằm về phía cửa.
Nhìn thấy cô tiến vào, ánh mắt lập tức sáng lên.
Lê Tiêu biểu hiện mờ nhạt hơn một chút, khóe miệng khẽ cong lên.
Bé con dường như rất vui vẻ, nở một nụ cười ngọt ngào, hai bàn tay nhỏ vỗ lên bắp chân, dáng vẻ như rất phấn khích.
Giang Nhu nhìn mà tim muốn tan chảy, cười hỏi: "An An đói bụng rồi phải không?"
Bé con vùng vẫy, muốn bò dậy cho Giang Nhu ôm, Lê Tiêu nhanh chóng vòng tay qua bụng nhỏ ôm cô bé lại, đề phòng cục cưng lộn xộn rồi bị ngã.
Thấy bố gây rối không cho mình bò dậy, bé con còn tức giận đẩy hắn, mày nhỏ nhíu chặt lại.
Lê Tiêu xoa nhẹ đầu nhỏ của bé cưng, cáo trạng với Giang Nhu: "Tính khí của An An càng lúc càng lớn."
Lúc nãy bất cẩn làm bé con đau, cô bé còn không cho hắn ôm, quay đầu muốn tìm Giang Nhu, dáng vẻ như muốn tìm người chống lưng.
Cũng may bé con rất hay quên, chơi đùa một lát đã quên mất chuyện này.
Giang Nhu dọn bàn nhỏ đến trước giường bệnh, sau đó lấy thức ăn trong giỏ ra, nghe xong lời này thẳng thừng trả lời: "Còn không phải giống anh hay sao?"
Lê Tiêu cảm thấy oan uổng.
Tính khí hắn lớn hồi nào? Rõ ràng tính khí của cô còn lớn hơn.
Giang Nhu dọn chén dĩa xong thì ôm lấy bé con từ trong lồng ngực Lê Tiêu, sờ mông nhỏ của bé con, phát hiện có chút ướt thì chuẩn bị ôm cô bé đến sofa thay tã.
Cục cưng vừa đến trong lòng mẹ đã lập tức kêu lên "a a a", còn dùng tay nhỏ sờ trán.
Giang Nhu hiểu được: "Như thế nào, bố đánh con sao?"
Bé con vùi mặt vào cổ Giang Nhu, duỗi tay ôm lấy cô, dáng vẻ như bị ai ức hiếp.
Giang Nhu buồn cười hôn lên đầu bé con: "Không sao hết, mẹ giúp con đánh lại bố."
Nói xong thì giả vờ duỗi tay đánh Lê Tiêu, giơ tay lên cao đánh xuống hai cái, sau đó lại xoa đầu bé cưng: "Thấy gì chưa? Mẹ giúp con trả thù rồi đó."
Bé con thấy vậy, nằm trong lòng Giang Nhu cười vui vẻ.
Chỉ có Lê Tiêu là trông có vẻ không thể tin nổi.
Hắn còn cho rằng bé con đã quên mất, hóa ra chơi thì chơi, cũng không ảnh hưởng đến chuyện trả thù.
Lê Tiêu ngồi yên không nhúc nhích, chờ Giang Nhu thay tã cho con gái xong đi đến mới cầm lấy đũa.
Ba món một canh, khẩu phần của mỗi món cũng không nhiều, chỉ vừa đủ hai người ăn. Giang Nhu là người yêu cái đẹp, không riêng gì cách ăn mặc mà còn có thức ăn cô nấu, ngoại trừ mùi vị ngon, màu sắc cũng phải hòa hợp.
Thức ăn trên dĩa có màu đỏ, trắng và xanh, vừa nhìn đã cảm thấy hấp dẫn, thậm chí cơm trong chén cũng được dùng rong biển, dưa chuột và cà rốt trang trí thành mặt mèo.
Lê Tiêu là đàn ông mà nhìn xong còn không nỡ ăn.
Giang Nhu đưa con gái cho Lê Tiêu, còn mình thì đi rót nước cho cô bé uống.
Bé con cũng nhìn thấy cơm trong chén, có lẽ là cảm thấy chơi vui, tay nhỏ trực tiếp vồ đến trong chén.
Lê Tiêu muốn ngăn cũng ngăn không kịp, bé con đã moi hỏng đôi mắt của mèo trong chén hắn.
Cục cưng nhìn bàn tay mũm mĩm của mình rồi nhìn chén, dường như có chút khó hiểu, duỗi tay muốn vồ lấy tiếp.
Lần này Lê Tiêu nhất quyết không cho phép, còn giơ chén cơm lên cao.
Giang Nhu cầm bình sữa đến gần, thấy cảnh tượng như vậy thì mỉm cười.
Có thể là ăn ngon uống tốt tâm trạng vui vẻ, chân của Lê Tiêu phục hồi rất nhanh, bác sĩ đến kiểm tra nói ở thêm mấy ngày nữa là có thể xuất viện, chờ đến lúc tái khám thì đến.
So với Lê Tiêu, vết thương của Tào Vượng ở phòng bệnh bên cạnh nghiêm trọng hơn nhiều, gân cổ tay phải bị đứt, mặc dù đã nối lại được, cũng không thể khôi phục lại trạng thái trước kia, càng làm không được việc nặng.
Bà già ở phòng bên cạnh còn khóc lóc kể lể với Giang Nhu, nói tay phải của con trai bà ta thậm chí còn không nắm lại được, trong nhà bà ta còn phải nuôi cháu nội, muốn Giang Nhu giúp bà ta nói với giám đốc Thường một tiếng.
Giang Nhu có thể nói cái gì? Tuy rằng chiều tối nào Thường Dũng cũng đến đây, nhưng hai người căn bản không có nói gì, đều là gã và Lê Tiêu nói chuyện với nhau.
Giang Nhu uyển chuyển từ chối bà ta, có điều sau khi trở lại phòng bệnh vẫn nhờ Lê Tiêu hỏi thăm một chút nên xử lý chuyện của Tào Vượng phòng bên cạnh thế nào.
Tào Vượng và Lê Tiêu không giống nhau, Lê Tiêu làm được công việc tay chân, cũng có thể làm lao động trí óc, không có hắn, Thường Dũng ngày nào cũng than thở không có ai để dùng.
Nhưng Tào Vượng thì không như vậy, lúc Thường Dũng dẫn Lê Tiêu và những người khác đi khảo sát công trường, y đang làm việc ở bên cạnh, hoàn toàn là xui xẻo bị vạ lây, tay tàn phế không thể kiếm tiền nuôi gia đình.
Lê Tiêu không ôm quá nhiều hi vọng thay cho Tào Vượng, tuy rằng Thường Dũng cũng xem như là người hào phóng, nhưng dù sao gã cũng là người làm ăn, không khó khả năng sẽ hỗ trợ cho Tào Vượng cả đời, hơn nữa việc này ở trong lòng Thường Dũng, chính gã cũng là người bị hại.
Nhưng đến chiều tối khi Thường Dũng tới, Lê Tiêu vẫn giúp đỡ hỏi thăm một chút.
Thường Dũng cũng không giấu giếm, nói thẳng: "Đám công nhân gây sự kia đã bị tóm hết, nhưng nghe ý của bọn họ, là thà ngồi tù cũng sẽ không đền tiền. Anh rể tôi đã biết chuyện, mắng cho em gái và em rể của anh ấy một trận, theo ý của anh ấy là muốn giải quyết riêng, đưa tôi chút tiền bồi thường."
Nói tới đây, sắc mặt Thường Dũng có chút khó coi, bất đắc dĩ nói với Lê Tiêu: "Cậu cũng biết tình huống của gia đình anh rể tôi, chị tôi từ trước đến nay không quan tâm đến mấy chuyện này nhưng lần này cũng bị dọa sợ, còn cãi nhau ầm ĩ một trận với anh rể tôi."
Anh rể gã nhất định sẽ không mặc kệ em gái ruột, nhưng tình cảm của gã và chị gã cũng rất sâu, thậm chí có thể nói, ở trong lòng chị gã, gã quan trọng hơn anh rể nhiều.
Nếu lần này không nhờ có Lê Tiêu, gã cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh rể cũng rất áy náy với gã, dự định đưa cho gã thêm mấy hạng mục.
Chị gã từ trước đến nay luôn là người có tính tình không tranh đoạt, nhưng gã thì không như vậy, nên tranh vẫn sẽ tranh, bằng không sau này cháu trai bị hai người phụ nữ kia ức hiếp thì làm sao?
Lê Tiêu đi theo bên cạnh gã mấy tháng, sớm đã biết tình huống của nhà gã, chỉ gật đầu: "Cho bọn họ chút tiền về nhà làm buôn bán nhỏ, thu nhập không thua gì tiền kiếm được ở công trường."
"Đúng vậy."
Thường Dũng cảm thấy đúng là nên như vậy: "Hiện tại làm buôn bán ven đường đang rất kiếm được tiền, cùng lắm thì đến lúc đó tôi lại giúp đỡ thêm một chút."
Người đi rồi, Giang Nhu không thể không nói: "Làm buôn bán dễ dàng như vậy sao? Ít nhất cũng phải có tay nghề."
Lê Tiêu thờ ơ nói: "Đây cũng không liên quan đến chúng ta, nếu lần sau bà già đó lại nói gì với em thì em cũng đừng để ý."
Giang Nhu liếc hắn một cái, khẽ "ừ" một tiếng.
Cô ném con gái cho hắn, còn mình đi mang chén dĩa đi rửa, rửa xong thì ngồi xuống sofa đọc sách.
Lê Tiêu nhìn bóng lưng cô, đột nhiên hỏi một tiếng: "Nếu tay của anh bị thương thành như vậy, em sẽ làm sao?"
Giang Nhu nghe xong lời này, ngẩng đầu suy nghĩ đến khả năng này, nếu tay của Lê Tiêu bị tàn phế thì…
"Vậy thì để anh thi đại học, em sẽ tạm thời không thi, chờ anh tốt nghiệp có thể kiếm được tiền thì đến lượt em đi học, có điều lúc đó có khi em đã trở thành bà chủ lớn, nói không chừng cũng muốn đi học nữa."
Cô đã từng học đại học, đời này lại thi nữa cũng là vì bằng cấp, muốn sau này tìm được một công việc tốt, nhưng nếu đã có thể kiếm được nhiều tiền thì cũng không cần kiên trì học tập chăm chỉ.
Có điều mặc kệ nói như thế nào, nhất định phải có người kiếm tiền nuôi gia đình, đặc biệt là dưới tình huống còn nuôi một em bé tốn vàng như thế này.
Lê Tiêu nghe xong không nói lời nào, cúi đầu nhìn nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của bé con, hắn không nghe được đáp án mình muốn nghe, hắn vốn tưởng rằng cô sẽ nói những lời như cô không ghét bỏ, sau này hai người sẽ chăm chỉ kiếm tiền, cuộc sống sẽ không thật sự quá tệ.
Nhưng điều cô nói còn động lòng người hơn những gì hắn muốn nghe, cô là cẩn thận suy nghĩ rồi mới nói, cô sẽ gánh vác trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, còn lên kế hoạch cho hắn một tương lai ngập tràn hi vọng.
Khó khăn chồng chất trong mắt người khác, ở trong mắt cô lại không phải chuyện lớn gì.
Làm cho hắn cảm thấy cho dù sau này có gặp phải chuyện gì cũng không cần sợ hãi, nhất định có thể tìm được cách giải quyết.
Lê Tiêu cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đầu bé con trong lồng ngực, tâm tình đột nhiên trở nên rộng mở, có loại cảm giác không sợ gì, không phải không sợ sống chết, mà là có lá gan làm chuyện mình muốn làm, bởi vì hắn biết hai mẹ con cô sẽ luôn ở bên cạnh mình.
Hắn cũng là người có thể dựa vào.
Cục cưng bị hôn một cái, nhíu mày nhỏ nhìn hắn, sau đó lại sờ chỗ đầu bị râu làm đau.
Mắt thấy con gái lại muốn mách lẻo, Lê Tiêu vội che cái miệng nhỏ của bé con lại, sau đó cầm lấy xấp bài poker trên ngăn tủ bên cạnh, mở ra rồi rút từng lá cho cô bé xem.
Bé con lập tức bị thu hút sự chú ý, mở to hai mắt tò mò xem, còn bắt đầu tự mình chơi với chúng.
Nằm viện hơn nửa tháng, hôm xuất viện Thường Dũng có việc bận nên không đến nhưng có Phó Phi lái xe đến đón.
Tào Vượng phòng bên cạnh thì phải ở lâu hơn một khoảng thời gian. Lúc rời đi, mẹ chồng nàng dâu phòng bên cạnh còn ôm đứa nhỏ đến đây đưa tiễn, lúc Giang Nhu vào phòng tắm thu dọn đồ đạc, bà già đột nhiên chen vào nhỏ giọng hỏi nhà bọn họ được bao nhiêu tiền.
Không nói đến chuyện Giang Nhu không biết, cho dù biết cũng sẽ không nói mấy chuyện này với bà ta. Loại chuyện này sao có thể hỏi thăm? Nếu Thường Dũng biết được còn có thể không tức giận hay sao?
Không thể không nhắc nhở: "Không biết nữa, chồng tôi không có nói với tôi. Chuyện này có cái gì đâu mà hỏi, giám đốc Thường là người tốt, nhất định sẽ không bạc đãi hai nhà chúng ta. Bác nhìn anh ta đi, bận rộn như vậy nhưng mỗi ngày đều đến bệnh viện, làm gì có ông chủ nhà ai tốt như anh ta đâu?"
Bà già thấy không hỏi được gì, không cam lòng nhỏ giọng nói: "Cô còn giả vờ nữa? Tối hôm qua ông chủ Thường cho nhà chúng tôi hai vạn, nhà mấy người chắc chắn còn nhiều hơn."
Hai vạn là rất nhiều, nhưng nhất định không tính là gì đối với những ông chủ lớn đó. Bà ta cảm thấy có chút thiệt cho nên muốn hỏi phòng bên cạnh một chút.
"..."
Giang Nhu cũng không biết nói cái gì cho tốt, người này nhìn thì khôn khéo, kỳ thật ý đồ đều ghi hết lên mặt, cô tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: "Nhiều như vậy sao? Có thể mua được một căn nhà dưới quê chúng tôi đấy, nhà chúng tôi hẳn là không được như vậy, chồng tôi chỉ bị thương ở chân mà thôi."
Bà già nửa tin nửa ngờ nhìn cô.
Giang Nhu cười cười, lưu loát thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài. Tối hôm qua Thường Dũng quả thật không có đưa tiền cho bọn họ, dù sao Lê Tiêu sau này vẫn còn tiếp tục đi theo gã, so với tiền, công việc khẳng định quan trọng hơn.
Hơn nữa Thường Dũng cũng không giống người sẽ bạc đãi cấp dưới.
Tiễn người đi xong, bà già trở lại phòng bệnh kể lại việc này cho con trai.
Tào Vượng nằm trên giường không lên tiếng, người phụ nữ ôm con trai nhỏ giọng nói: "Hay chúng ta quay về mua nhà đi, hẳn là có thể mua một căn nhà dưới quê."
Bà già vừa nghe, trừng mắt liếc cô con dâu một cái: "Cô thì biết cái gì?"
Sau đó hỏi con trai: "Đại Vượng, con nói gì đi?"
Tào Vượng nghiến chặt răng: "Con không muốn quay về, quê nhà quá nghèo, vẫn là ở đây tốt hơn. Con muốn ở lại làm buôn bán nhỏ."
Bà già không chút do dự ủng hộ con trai: "Đúng vậy, dưới quê có cái gì tốt? Chúng ta ở lại, có khó khăn gì thì tìm ông chủ của con, nếu không phải tại hắn ta, con sẽ biến thành như vậy sao? Chỉ có hai vạn mà muốn đuổi chúng ta, nằm mơ!"
Tào Vượng "Dạ" một tiếng.
Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh do dự liếc nhìn bọn họ, cảm thấy làm như vậy không tốt, nếu thật sự muốn làm giống mẹ chồng nói, sau này chỉ sợ sẽ thành kẻ thù.
——
Phòng ở của Lê Tiêu đã được Giang Nhu dọn dẹp, lúc hắn trở về còn cảm khái một câu: "Thật là sạch sẽ."
Giang Nhu tức giận nói: "Có thể không sạch sẽ sao? Em phải vứt hết hai bao rác đấy."
Phó Phi cõng Lê Tiêu, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Y để người lên giường, lại đi ra ngoài đem nạng chống và đồ dùng sinh hoạt vào.
Phòng ở của Lê Tiêu trước đây từng là chỗ ở của người dân, bị anh rể của Thường Dũng thu mua, miếng đất này vẫn luôn không bị động vào, tạm thời để lại cho công nhân của công ty cũng như cho thuê.
Nhưng theo ý kiến của Giang Nhu, miếng đất này có vị trí đắc địa, nếu được khai phá, giá trị sau này không biết sẽ tăng lên bao nhiêu lần.
Chỉ có thể nói ánh mắt của những ông chủ lớn đó đều là vượt mức quy định.
Có điều hiện tại nơi này chỉ là khu nhà dân hai đến ba tầng bình thường, đường trong ngõ có chút không bằng phẳng, nhà nào cũng có xe đạp, trên đỉnh đầu lại là dây điện phức tạp.
Lê Tiêu ở tầng một, hắn đến hơi trễ, phòng trên lầu đều bị người ta chiếm hết, chỉ còn mấy phòng ở tầng một là còn trống nên hắn bèn tìm bừa một căn phòng để ở, một phòng khách một phòng ngủ.
Lầu một cũng có chỗ tốt, phòng bếp được đặt ở tầng này, công ty của Lê Tiêu bao ăn, ngày thường mọi người sẽ không xuống đây nấu cơm, cho nên phòng bếp tạm thời chỉ có một mình Giang Nhu.
Phó Phi cũng ở đây, còn nói có việc cứ đi tìm y.
Sau khi người đi, Giang Nhu lại sắp xếp đồ đạc, quần áo bỏ vào ngăn tủ, còn xuống phòng bếp nấu chút nước, dự định để lát nữa tắm rửa.
Lúc Giang Nhu tắm rửa còn bắt Lê Tiêu dò bài cho, cô đọc hai bài thơ cổ, trong đó có hai câu giải thích nghĩ mãi vẫn không ra, phải nhờ Lê Tiêu nhắc nhở.
Hai người một hỏi một đáp, bé con ngồi trên giường thấy bố mẹ đang nói chuyện không quan tâm đến mình, không nhịn được mà "a a a" như đang phụ họa theo gì đó.
Buổi tối, một nhà ba người nằm trên giường, ánh sáng không tốt lắm làm cho Giang Nhu không có cách đọc sách, cho nên đành bắt Lê Tiêu trả bài công thức.
Toán, Lý, Hóa… cùng với kỹ năng giải đề cô tổng kết được, phần lớn câu mà Lê Tiêu hỏi Giang Nhu đều có thể trả lời, cô thậm chí còn tóm tắt được nội dung của mấy cuốn sách giáo khoa.
Cục cưng nằm giữa hai người khua tay múa chân, nếu thật sự nghe không nổi nữa sẽ rầm rì hai tiếng.
Tốn hai giờ đồng hồ sơ lượt qua mấy cuốn sách, Giang Nhu ném tập: "Cứ như vậy đi, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành, ngày mai lại làm tiếp hai bài thi."
Thu xếp hết sức rõ ràng.
Lê Tiêu cất cuốn sách trong tay, "ừ" một tiếng, sau đó hỏi: "Khi nào trở về?"
Giang Nhu véo cái mông tròn vo của bé con, trả lời: "Em sẽ trở về trễ một chút, bác sĩ nói anh còn phải tái khám, em lo lắng anh sẽ không làm."
Nói xong ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Đừng giảo biện, anh làm được."
Lê Tiêu sờ sờ cái mũi: "Vậy ở thêm mấy ngày đi."
Hắn cũng không muốn cô đi nhanh như vậy, cảm thấy thời gian chớp mắt đã trôi qua.
Bé con nằm giữa hai người, có thể là bởi vì được ngủ cùng bố mẹ, đến buổi tối vẫn còn rất phấn khích, lúc thì lật sang bên này, lúc lại lật sang bên kia.
Giang Nhu thấy trán con gái đổ đầy mồ hôi, vội vàng ngăn không cho bé con nhúc nhích: "Được rồi, đừng chơi nữa, ngủ đi."
Cục cưng nghe hiểu liếc mắt một cái, lại trở mình, sau đó hướng cả người vào lòng Giang Nhu, bới tay đòi uống sữa.
Tối nào cũng phải uống sữa trước khi đi ngủ.
Giang Nhu kéo chăn mỏng che bé con lại.
Thời tiết bên tỉnh G nóng, mới tháng năm mà ai cũng mặc áo ngắn tay, cũng may Giang Nhu mang theo váy ngủ mùa hè, không chiếm diện tích lại dễ giặt.
Váy ngủ dài đến đầu gối, vòng eo rộng thùng thình, trực tiếp cuốn lên là có thể cho bú sữa.
Bé con hiện tại ăn dặm rất nhiều nên không thích uống sữa lắm, nhưng nhất định phải uống, giống như thói quen cần thiết mỗi ngày.
Vừa uống vừa giơ chân nhỏ, hai tay cũng không thành thật, chọc tới chọc lui trên người Giang Nhu.
Có lẽ là do trong chăn vừa ngột ngạt vừa nóng, tay nhỏ của bé cưng trực tiếp kéo xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết trước ngực Giang Nhu.
Đúng lúc để Lê Tiêu nhìn thấy.
Lê Tiêu bỏng mắt, vội vàng dời tầm mắt.
Chỉ là hình ảnh vừa mới nhìn thấy làm thế nào cũng không thể biến mất khỏi tâm trí, hắn không tự chủ được mà nghĩ tới lúc An An vừa ra đời, sữa của Giang Nhu bị tắc không chảy ra được, là tối hôm đó hắn hút ra.
Lúc ấy hai người trùm ở trong ổ chăn, cảm giác gì thì hắn cũng quên mất, ấn tượng sâu đậm nhất chính là nóng, ổ chăn nóng, thân thể cũng nóng.
Giang Nhu cũng có chút ngượng ngùng, cô kéo chăn lên, sau đó lại vỗ mông bé con: "Không được cắn."
Bé con nhướng mi nhìn cô một cái, như là biết bản thân vừa làm sai, híp mắt cười ngọt ngào sau đó tiếp tục uống sữa.
Chỉ là vẫn không thành thật, thân mình nhỏ vặn vẹo, cả người nghiêng sang một bên, sau đó dẫm chân nhỏ lên trên mặt bố.
Lê Tiêu tức giận bắt lấy chân nhỏ của bé con, dường như có chút ngứa, cục cưng cười một tiếng.
Sau đó bị sặc, ho khan hai tiếng.
Giang Nhu vội vàng vỗ về con gái, trừng mắt với Lê Tiêu: "Anh gây sự với con bé làm cái gì? Dẫm lên hai cái thì có làm sao?"
Cô ngày nào cũng bị dẫm đây.
Lê Tiêu: "..."
Bé cưng không uống sữa nữa, trở mình muốn chơi với bố.
Giang Nhu thuận theo cô bé, sửa sang lại váy ngủ rồi nói với Lê Tiêu: "Anh dỗ ngủ đi."
Như thể ném được một rắc rối, nhanh chóng xoay người qua.
Lê Tiêu nhìn bóng lưng cô, đành phải tự mình dỗ con ngủ.
Cũng may bé con đã quen giờ giấc đi ngủ, đến giờ là bắt đầu ngáp, không đến một lúc đã thiếp đi trong lồng ngực Lê Tiêu.
Lê Tiêu đặt con gái vào bên trong, bên trong dựa tường, còn có mùng che, không lo lắng bé con nửa đêm lăn xuống giường.
Ổn định xong xuôi, Lê Tiêu cẩn thận dịch ra bên ngoài, sau đó từ phía sau ôm lấy người, tiến đến bên tai cô nhẹ giọng nói: "Con ngủ rồi."
Giang Nhu bèn xoay người đối diện với hắn, dường như có chút không yên tâm, chống khuỷu tay lên giường nâng nửa người lên nhìn xem. Bé con dang rộng tay chân ngủ say, Lê Tiêu còn sợ con gái đụng phải mùng bị muỗi bên ngoài đốt nên quấn chăn thành một nửa vòng tròn, bảo vệ bé con bên trong.
Bởi vì hai người ôm nhau, lúc Giang Nhu chống người dậy, Lê Tiêu cảm thấy có cái gì đó cọ vào mặt mình.
Hai người thân thể đồng thời cứng đờ.
Khi Giang Nhu nằm xuống lần nữa, Lê Tiêu bèn nâng phía sau cổ cô, hôn xuống.
——
Qua mười ngày, Thường Dũng có tới đây một chuyến.
Mấy ngày nay gã rất bận rộn, anh rể gã gần đây vì để dỗ dành chị gã mà để cho gã quản lý tới ba dự án, gã không dám buông lỏng, chỉ có thể cắn răng tiếp nhận.
Chỉ là bên cạnh gã không có người nào dùng được, nghĩ đến Lê Tiêu đã xuất viện được một khoảng thời gian nên tới hỏi một chút tình hình cụ thể, cố ý cho hắn toàn quyền phụ trách một dự án, cũng xem như là báo ân.
Lê Tiêu nghe xong thì có hơi lung lay.
Đây không chỉ là một cơ hội tốt để kiếm tiền, mà còn là cơ hội để tạo mối quan hệ và nguồn lực, hắn đi theo Thường Dũng bao nhiêu lâu nay, phát hiện chỉ có năng lực còn chưa đủ, còn phải có mối quan hệ và nguồn lực.
Càng hiểu biết về ngành bất động sản này thì càng cảm thấy bên trong là một vũng nước sâu, không phải ai cũng có thể hưởng lợi từ nó, có người thua lỗ đến mức trắng tay.
Chị gái và anh rể của Thường Dũng đều là kết hôn lần thứ hai, hai người tình cờ gặp gỡ rồi tiến đến hôn nhân. Trước khi kết hôn, chị gái của Thường Dũng và gã chỉ là người bình thường, giới nhà giàu phân biệt đối xử rất nghiêm trọng, những ông chủ lớn đó tôn trọng anh rể của Thường Dũng nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ để mắt đến Thường Dũng.
Lúc ở công trường Thường Dũng là ông trời, nhưng trong mắt những kẻ có tiền kia, chẳng hạn như người có điều kiện gia đình tốt là Trần Phong, khi nói đến Thường Dũng đều chế giễu gã là chó liếm mông người.
Lê Tiêu cảm thấy đây là cơ hội khó có được.
Lúc đang muốn đồng ý thì nhìn thấy vẻ mặt của Giang Nhu có chút không đúng.
Bèn do dự rồi nói để bản thân suy xét thêm.
Thường Dũng cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy rất bình thường, một công trình lớn đến như vậy, gã của trước kia cũng không dám tùy tiện nhận.
Gã vỗ vai Lê Tiêu, dặn hắn nghỉ ngơi cho tốt sau đó thì rời đi.
Người vừa rời khỏi, Giang Nhu không kiềm được hỏi: "Chân quan trọng hay là tiền quan trọng? Bác sĩ dặn anh rèn luyện nửa năm, có phải anh muốn trở thành người què hay không?"
Chuyện khác cô không rõ ràng lắm, cô chỉ biết làm công trình mỗi ngày đều phải chạy tới chạy lui ra công trường, cô hoài nghi Lê Tiêu đời trước chính là vì vết thương trên chân chưa khỏi hẳn mà đã chạy tới công trường nên mới dẫn đến chân bị thọt.
Lê Tiêu sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: "Chắc là không nghiêm trọng như vậy đâu."
Giang Nhu trừng hắn.
Lê Tiêu tức khắc không nói nữa.
Giang Nhu nói thẳng: "Em mặc kệ anh kiếm tiền như thế nào, cho dù là đi ra ngoài ăn xin thì em cũng mặc kệ, nhưng chỉ có một điều thôi, trước khi vết thương trên chân khỏi hẳn thì không được chạy lung tung. Thường Dũng không phải tổng giám đốc sao? Anh có thể tạm thời nhờ người khác xử lí văn kiện, không được làm khác."
"Ngày mốt em phải trở về rồi, lần sau tái khám anh tự mình đi, đừng có mà lười biếng, nếu bị què thì chúng ta ly hôn, em không muốn sau này có một người chồng què."
Lê Tiêu nghe xong lời này sửng sốt: "Sao nhanh như vậy đã đi rồi?"
Giang Nhu tức giận nói: "Nhanh cái gì? Em cũng đã ở đây một tháng rồi."
Sau đó lại nói: "Còn một tháng nữa là thi đại học, em phải trở về thích ứng mấy ngày."
Lê Tiêu cũng khó nói được cái gì.
Buổi tối nằm ở trên giường, Lê Tiêu ôm chặt lấy cô, hắn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đột nhiên nói: "Nếu anh làm lại từ đầu, không làm bất động sản nữa, sau này có khả năng sẽ không kiếm được tiền, vậy em có đồng ý hay không?"
Giang Nhu không cần suy nghĩ đã nói: "Anh muốn làm cái gì thì cứ việc làm, em nhất định sẽ hoàn toàn ủng hộ. Nhưng vẫn là câu nói đó, đầu tiên là phải đảm bảo bản thân an toàn, hiện tại anh đang bị thương, đừng ép uổng chính mình."
Lê Tiêu nghe xong, trong lòng nóng như lửa đốt, không kiềm được mà cúi đầu dùng sức hôn cô, giọng nói khàn khàn: "Được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]