Còn mười ngày nữa là đến Tết, Lê Tiêu ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đã không ngồi yên nổi, chống thanh nạng mình tự làm cùng Chu Kiến đến thành phố bán đồ ăn chín.
Hiện tại, đồ ăn chín của bọn họ phát triển rất đa dạng, lợi nhuận không ít, dẫn tới trong chợ thành phố nhiều người cũng bắt đầu bán đồ ăn chín, có điều bởi vì đồ ăn bọn họ bán rất ngon, quầy hàng lại sạch sẽ, rất nhiều khách quen sau khi ăn một lần sẽ chủ động đến chỗ bọn họ mua tiếp.
Lúc này đã gần đến Tết, trong chợ đặc biệt náo nhiệt, Lê Tiêu và Chu Kiến đều không muốn bỏ lỡ thời điểm kinh doanh đỉnh cao gần đây.
Mà ở huyện thành bên này, hàng xóm xung quanh cũng đã rục rịch chuẩn bị đón Tết, hầu hết các cuộc trò chuyện khi gặp mặt đều sôi nổi bàn tán về nơi nào có hàng giảm giá, mua đồ ở cửa hàng nhà ai có lợi hơn.
Giang Nhu không rõ mấy thứ này lắm, những dịp năm mới trước đây đều là do ba mẹ cô lo liệu, thi thoảng ba mẹ cũng sẽ kéo cô đi ra ngoài mua sắm, nhưng cô luôn là vì quần áo mới mới đồng ý đi theo họ ra ngoài.
Đối với chuyện mua cái gì, trong ấn tượng của cô hình như là mua một ít thịt, rau dưa, chén đũa mới, còn có câu đối, v.v…
Lê Tiêu không có ở nhà, Giang Nhu cầm tiền muốn tự mình mua, trước tiên là mua câu đối, chén đũa, quần áo mới. Những thứ đồ lớn khác như thịt, gạo và mấy món nặng hơn sẽ chờ Lê Tiêu rảnh đi mua.
Mấy ngày sau, Uông Nhạn cố ý tới đây một chuyến, đưa tới khoai lang đỏ nhà mẹ đẻ trồng, cá khô và lạp xưởng, còn có trứng vịt muối và hai con vịt sống.
Đựng đầy nửa túi da rắn, cô ấy chà xát hai tay đông cứng đỏ bừng: "Đều là anh trai em đưa tới, chị dâu giữ lấy ăn đi, nếu không đủ cứ nói với em."
Giang Nhu cũng không biết nói cái gì hơn: "Nhiêu đây cũng quá nhiều rồi, thím giữ lại một chút mang cho nhà mình về ăn, chị và Lê Tiêu cũng ăn không hết."
Uông Nhạn cười đắc ý: "Ở nhà còn nhiều lắm, chị dâu đừng khách sáo, ăn không hết có thể tặng cho người khác."
Cô ấy đã nghe Chu Kiến nói, năm nay hắn muốn cùng anh đến phương Nam lập nghiệp, anh chị dâu là người tốt, nhưng bọn họ cũng không thể luôn hưởng lợi từ chỗ người ta.
Bản thân đối xử tốt với chị dâu một chút, anh mà để ở trong mắt, đến lúc đó cũng có thể chiếu cố cho Chu Kiến nhiều hơn.
Nghe cô ấy nói như vậy, Giang Nhu cũng không khách sáo nữa, lấy một ít đồ ăn vặt tự làm để cô ấy mang về cho con ăn.
Uông Nhạn đi rồi, Giang Nhu liền phân loại mấy thứ này lại, hai con vịt còn sống nhốt ở trong sân, để dành đến Tết lấy ra ăn.
Ăn cơm trưa xong, Giang Nhu đưa bé con đi dạo chợ, ngày thường không mua được nhiều thứ, cho nên mấy ngày nay ăn cơm xong liền đi ra ngoài một chuyến, mỗi lần thêm vào một chút, coi như sau khi ăn xong tản bộ.
Bé con cũng thích như vậy, hiện tại nhìn thấy cô ăn cơm thì sẽ thích thú đá chân, đặc biệt là khi cô đang dọn dẹp sau bữa ăn, bé còn càng thích thú hơn, không ngừng quay đầu nhìn ra cửa lớn, biết là sắp đi ra ngoài chơi.
Giang Nhu nhìn đến buồn cười, thật là một đứa nhỏ tinh ranh.
Đi chợ buổi trưa cũng không mua được rau dưa gì tươi ngon, Giang Nhu định đi xem có thịt dê hay không, muốn mua thịt dê cũng phải xem vào vận may, cũng không phải chỉ tới sớm là có thể mua được.
Có điều hôm nay vận may của Giang Nhu cũng không tồi, gặp được người bán thịt dê vừa đến cửa sau chợ, ở đây không có nhiều người nuôi dê cho lắm, cho nên không có nhiều người ăn thịt dê, bình thường đều là từ nơi khác giết thịt mang đến, giá cả cũng tương đối đắt.
Nhưng có lẽ là do gần đến Tết, có người nơi khác tấp nập mang dê nhà mình đến đây bán, hôm nay chính là ngày đó, một nhà năm người bán thịt dê đều vô cùng bận rộn, có người canh dê, có người cân thịt, có người tính tiền, còn có ở người đảm nhiệm giết thịt, chỉ có bé gái khoảng chừng bốn năm tuổi búi tóc kiểu sừng dê là đứng bên cạnh anh trai mình tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.
Giá cả nhà bọn họ rất phải chăng.
Cho nên phía trước sạp có không ít người vây quanh.
Giang Nhu ra sức chen lên phía trước, thịt dê đợt trước đã bán hết, trên sạp chỉ còn dư lại một ít thịt vụn vặt, Giang Nhu không mua mà đứng chờ đợt giết thịt tiếp theo.
Những người khác bên cạnh cũng vậy, hầu hết là đang chờ.
Giang Nhu sợ bé con trong lồng ngực nhìn thấy sẽ sợ hãi, nhưng lại tiếc nuối lui về sau, chỉ đành nâng tay lên che chắn, nào biết ngăn không được, bé con lén lút nghiêng đầu nhìn.
Ngay từ đầu Giang Nhu còn không phát hiện, tầm mắt của cô dừng ở chỗ con dê bị giết thịt, suy nghĩ lát nữa nên mua phần nào.
Mãi cho đến khi bé gái phía đối diện cách đó không xa nhìn cô nhoẻn miệng cười Giang Nhu mới ý thức được cái gì, cô cúi đầu xem thì nhìn thấy dáng vẻ tò mò của bé con, cũng nhịn không được mà bật cười.
Lúc này còn chưa có địu em bé, Giang Nhu là học từ chỗ của Uông Nhạn, dùng khăn trải giường khóa đứa nhỏ lại trên người, ở nông thôn bên kia đều là mang em bé như vậy.
Giang Nhu cảm thấy rất thuận tiện cho nên mới học dùng.
Bé con bị khóa lại trước ngực mẹ, vặn vẹo đầu nhỏ nhìn ra bên ngoài, không hề có chút cảm giác sợ hãi nào.
Giang Nhu đợi một hồi lâu, chờ lúc dê được làm sạch và bày lên sạp hàng, lúc nãy cô còn suy nghĩ nên mua phần thịt nào nhưng đến lúc này căn bản không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ dùng lực ổn định cả người, một tay che chở bé con trước ngực, không để cho mình bị người bên cạnh đụng phải, một tay sốt ruột chỉ chỏ: "Miếng này, miếng này, còn có miếng này, tôi đều lấy——"
Cuối cùng cướp được ba cân sườn dê và một chiếc chân giò to, cảm thấy hài lòng xách theo đồ rời đi.
Sau đó lại mua một ít củ cải, chuẩn bị về nhà hầm canh thịt dê.
Đi được nửa đường, Giang Nhu gặp được thím Vương không biết từ đâu trở về, thím Vương đẩy một chiếc xe đạp hai mươi tám thanh, trên yên trước và yên sau cột rất nhiều đồ đạc.
Bà cũng nhìn thấy Giang Nhu, vội cười chào hỏi: "Có mua được đồ tốt gì không?"
Giang Nhu mở chỗ thịt đang cầm ra cho bà xem: "Mua được một ít thịt dê, vốn dĩ muốn mua thịt heo, nhưng cảm thấy không thích hợp, vẫn là mua thịt ở chỗ thím an tâm hơn."
Chú Vương hiện tại còn ở nhà tĩnh dưỡng, quầy hàng nhà họ Vương cũng ngừng hoạt động.
Thím Vương nghe xong trên mặt có chút đắc ý: "Đúng vậy, chú của con là người thành thật, thịt của ông ấy bán con cứ yên tâm, đều là heo do người ở dưới thôn nuôi, toàn ăn cám và rau dại, lớn lên khỏe mạnh, thịt cũng ăn ngon, không giống một số trại nuôi heo, hết tiêm thuốc, còn cho ăn cái gì mà thức ăn chăn nuôi, một con heo mới mấy tháng đã trưởng thành thì thịt làm sao mà ngon cho được?"
Giang Nhu nghe xong không ngừng gật đầu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, lúc sắp đến cửa nhà, thím Vương có chút do dự liếc nhìn Giang Nhu một cái, đột nhiên nói một câu: "Tiểu Nhu à, thím nói với con chuyện này, con trước tiên đừng buồn phiền, thím cũng không biết tình huống cụ thể, nhưng nghĩ hẳn là nên nói trước với con một tiếng thì tốt hơn."
Giang Nhu nghe thấy có gì lạ, quay đầu nhìn bà.
Thím Vương dừng một chút, nói: "Là chuyện thế này, chiều hôm qua có người nhìn thấy Lê Tiêu lôi lôi kéo kéo với một thai phụ bụng lớn trên phố, còn có người nói lời khó nghe, có điều đã bị thím mắng lại. Nếu con có nghe thấy cũng đừng để bụng, Lê Tiêu là đứa nhỏ tốt, trong chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm, con hãy về nhà hỏi nó một chút."
Hai vợ chồng trẻ là người tốt, bây giờ còn có đứa nhỏ đáng yêu như An An, thím Vương là thật lòng mong muốn bọn họ tốt.
Giang Nhu nhíu mày, cô chưa nghe Lê Tiêu nói qua việc này.
Chỉ là cũng không để ở trong lòng, Lê Tiêu là người thế nào cô rất rõ, người này có lá gan lớn, kêu hắn đi làm việc xấu hắn sẽ dám làm, nhưng nếu nói hắn có dây dưa với người phụ nữ khác, còn làm người ta lớn bụng, Giang Nhu làm thế nào cũng không tin.
Người này hẳn là chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Lâm Mỹ Như, xưa nay luôn giữ khoảng cách với phụ nữ, lúc trước nếu không phải "Giang Nhu" chủ động, chỉ sợ cả đời hắn cũng sẽ không kết hôn.
Ngay cả Chu Kiến cũng nói, khi còn nhỏ hắn nhìn thấy bạn học nữ té ngã thì trực tiếp đi vòng qua người ta, nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Rất chi là lạnh lùng.
Có điều Giang Nhu vẫn cảm kích nhìn thím Vương, biết bà là vì muốn tốt cho mình, cười nói: "Cảm ơn thím đã nhắc nhở, về nhà con sẽ hỏi Lê Tiêu, nhưng con tin tưởng anh ấy không phải loại người như vậy, người khác không hiểu anh ấy, nhưng con hiểu, anh ấy thật sự đối xử rất tốt với con và An An, sẽ không làm ra mấy chuyện này."
Kỳ thật thím Vương còn rất lo lắng, dù sao người đàn ông nào cũng có chút thói hư tật xấu, như lão Vương nhà bà, lúc còn trẻ cũng thích ngắm mấy cô gái xinh đẹp.
Nhưng nghe Giang Nhu nói như vậy, trong lòng cũng thả lỏng hơn một chút, chỉ sợ Giang Nhu nghe tin đồn nhảm nhí từ đâu rồi cãi nhau với Lê Tiêu, bà gật đầu, lần nữa nhắc nhở: "Con nhớ hỏi cẩn thận, đừng cãi nhau với nó, mọi chuyện đều là do người ta đoán mò, có một số người chính là không thể nhìn người ta sống tốt."
"Dạ."
Tuy rằng Giang Nhu đáp ứng, có điều bởi vì không để chuyện này trong lòng nên lúc về nhà đã quên béng đi.
Nào biết nửa đêm bên ngoài sân truyền đến tiếng đập cửa, Lê Tiêu nằm bên ngoài không tỉnh, mấy ngày nay buôn may bán đắt, hắn và Chu Kiến tăng lượng hàng bán ra, mỗi ngày mệt mỏi đến nỗi vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ ngay.
Giang Nhu mới vừa cho đứa nhỏ bú đêm xong, vừa nằm xuống thì nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.
Trong lòng cảm thấy kỳ quái, còn tưởng rằng ai có việc gấp, cũng không đánh thức Lê Tiêu, tự mình đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Bởi vì động tĩnh quá lớn nên đánh thức luôn thím Vương bên cạnh, lúc Giang Nhu mở cửa sân thì nghe thím Vương đang nói chuyện với ai đó.
"Cô là con cái nhà ai? Có chuyện gì không thể để ban ngày nói hay sao? Nửa đêm nửa hôm, mọi người đều đang ngủ đấy."
Đứng trước cửa nhà Giang Nhu là một cô gái trẻ, tuổi không lớn lắm, bị thím Vương dùng đèn điện chiếu vào, nhìn cũng tầm mười lăm đến mười sáu tuổi, cột tóc đuôi ngựa, nghe xong lời này, tức giận trên khuôn mặt vẫn chưa tiêu tan, mắng: "Tên họ Lê đó còn có mặt mũi mà ngủ sao, chị của tôi sắp sinh rồi, làm sao hắn lại ngủ…"
Thanh âm rất lớn, đánh thức luôn mấy hộ gia đình xung quanh đến vây xem.
Đúng lúc Giang Nhu mở cửa, nghe xong những lời này thì sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi: "Chị cô là ai?"
Thiếu nữ nhìn thấy người mở cửa là một cô gái, cũng sửng sốt, tiếng mắng chửi người nói đột nhiên im bặt, sau đó nhíu mày nhìn xung quanh: "Đây không phải nhà của Lê Tiêu sao?"
Giang Nhu cũng không quá tức giận, chỉ là gật đầu: "Lê Tiêu là chồng tôi, xin hỏi cô là?"
Cô gái trẻ vừa nghe lời này, nháy mắt bùng nổ: "Hắn kết hôn rồi? Hắn đã kết hôn sao còn dám khi dễ chị tôi?"
Giang Nhu vội vàng cắt ngang cô ta: "Chờ một chút, có phải cô đang hiểu lầm cái gì đó hay không…"
Giang Nhu còn chưa nói xong, thiếu nữ đã phẫn nộ mắng to: "Tôi có thể hiểu lầm cái gì chứ? Bụng của chị tôi cũng lớn như vậy rồi, còn muốn hiểu lầm như thế nào, hắn rõ ràng đã có vợ, lại còn dám ức hiếp chị tôi? Cô kêu Lê Tiêu ra đây đi, tôi muốn hỏi hắn ta một chút, hắn có còn là con người hay không đây?"
Cô gái trẻ cứ la mãi không ngừng, thím Vương bên cạnh càng nghe càng kinh hãi, nhìn dáng vẻ khẳng định của cô gái này, bà thật sự lo sợ Lê Tiêu đã làm cái gì ở bên ngoài.
Giang Nhu là đứa nhỏ tốt a, ở trong mắt thím Vương cô chính là một nửa con gái bà, còn có bé con An An đáng yêu, bà xem con bé như cháu gái mình, không muốn thấy gia đình nhỏ này cứ như vậy mà tan vỡ.
Nhịn không được xen vào: "Có phải nhầm rồi hay không? Nếu hiện tại chị cô sắp sinh, vậy chắc hẳn là có thai vào tháng ba, nhưng tháng ba Lê Tiêu còn đang theo mấy ông lớn ở bên ngoài làm vận chuyển hàng hóa."
Làm vận chuyển hàng hóa đều ăn ngủ ở trên xe, nào có tâm trí đi tìm phụ nữ?
Đôi mắt của cô gái đỏ bừng, nghe xong lời này, nâng cánh tay lau lau mắt, oán hận nói: "Chị của tôi hiện tại mới bảy tháng, là khó sinh, không phải có thai vào tháng ba."
Sau đó nhìn về phía Giang Nhu, lớn tiếng nói: "Tôi không nói chuyện với cô, cô kêu tên khốn Lê Tiêu đó ra đây, tôi muốn hắn nhìn cho rõ."
Giang Nhu không nghe, mà là trầm tư nói: "Nếu là bảy tháng, vậy chính là có thai vào tháng năm hoặc tháng sáu. Cuối tháng năm Lê Tiêu làm vận chuyển hàng hóa từ bên ngoài trở về, trong khoảng thời gian đó anh ấy xảy ra ồn ào tranh chấp với người ta, luôn bận rộn kết thúc chuyến hàng, đừng nói là có cái gì với chị cô, ngay cả tắm rửa anh ấy cũng không có thời gian, lúc đó còn có rất nhiều người nhìn chằm chằm anh ấy, bên người anh ấy ngay cả một con ruồi cũng không đến gần được."
"Bận rộn xong lại đánh nhau với người ta vào đồn cảnh sát hai lần, sau khi ra khỏi đó thì mỗi ngày đều về nhà, kế đó là đi ra ngoài làm công đến tháng chín mới trở về, từ tháng chín đến bây giờ, ngày nào anh ấy cũng về nhà, hàng xóm xung quanh đều có thể làm chứng."
Nghe xong giọng nói điềm đạm, bình tĩnh của Giang Nhu, thím Vương bên cạnh vội đứng ra nói: " Đúng đúng đúng, tôi có thể làm chứng, Lê Tiêu vì nuôi gia đình mà nỗ lực kiếm tiền, mỗi ngày đi sớm về trễ, cô nói thằng bé ở bên ngoài làm loạn tôi một chút cũng không tin."
Mọi người chạy ra xem náo nhiệt cũng ngẫm nghĩ, hình như quả thật là như thế này, cũng hùa theo nói: "Đúng vậy, Lê Tiêu không giống như loại người mà cô nói."
"Nếu Lê Tiêu thật sự là người vô trách nhiệm, cũng sẽ không đối xử với Giang Nhu và đứa nhỏ tốt như vậy."
Nghe tiếng xì xầm to nhỏ xung quanh, trên khuôn mặt cô gái lộ ra vẻ do dự, có điều vẫn lắc đầu, kiên trì nói: "Tôi không tin mấy người, là chị của tôi đã chính miệng nói, không có khả năng sai được, lúc trước Lê Tiêu còn đi học cũng từng khi dễ chị ấy…"
Vừa nghe lời này, Giang Nhu như nghĩ tới cái gì, lập tức hỏi: "Chị của cô tên gì?"
Thiếu nữ không cần suy nghĩ đã nói: "Lương Tĩnh."
Cô gái cũng không muốn nói nhiều với Giang Nhu: "Lê Tiêu đâu, cô kêu hắn ra đây, người đàn ông ghê tởm như vậy cũng chịu được, còn che chở cho hắn như vậy? Cô kêu hắn ra đây gặp mặt nói cho rõ ràng, có phải cô đang sợ hay không?"
Giang Nhu lại lần nữa nhíu mày, nếu cô nhớ không nhầm, Lương Tĩnh chính là bạn học nữ lúc trước nói Lê Tiêu khi dễ cô ta, cuối cùng dẫn tới việc Lê Tiêu bị buộc thôi học, danh tiếng còn vì chuyện này mà bị hủy hoại.
Nói đến ai khác thì không nói, nếu là Lương Tĩnh, vật tuyệt đối không có khả năng, lấy tính tình mang thù kia của Lê Tiêu, hắn không ra tay xử lý Lương Tĩnh đều là hắn khoan hồng độ lượng, làm sao còn có thể dính líu tới cô ta?
Giang Nhu không bị cô gái chọc giận, cô biết có nhiều người khi xúc động rất khó tiếp thu lời người khác nói, cho nên cố gắng nhẹ giọng nói: "Tôi không có sợ cái gì hết, chỉ là mấy hôm nay Lê Tiêu bận rộn nên rất mệt mỏi, tối hôm qua vừa chạm vào gối đầu đã ngủ, tôi muốn để anh ấy nghỉ ngơi cho tốt."
"Tôi biết chị của cô, chuyện khác tôi không rõ ràng lắm, nhưng lúc xảy ra sự việc kia cũng đi học ở đó, toàn bộ quá trình đều là chị cô nói Lê Tiêu khi dễ cô ta, không có nhân chứng cũng không có vật chứng, Lê Tiêu ngay cả cơ hội giải thích cũng không có đã bị người ta buộc thôi học…"
Lời nói còn chưa nói xong, cô gái nọ đã ngẩng đầu trừng cô, cất cao giọng chất vấn: "Cô có ý gì đây, có nói chị tôi nói dối?"
Giang Nhu trầm mặc một lúc, đời trước, lúc cô xem tư liệu đã cảm thấy không thích hợp, bên trên đều là những bất mãn và nhận xét cá nhân của hàng xóm xung quanh đối với Lê Tiêu, về chuyện hắn ức hiếp bạn học nữ, không có ai tận mắt nhìn thấy mà chỉ là nghe người ta nói, mà người duy nhất biết chuyện chính là bạn học nữ bị khi dễ.
Lúc ấy cô còn cầm tư liệu đến hỏi thầy chỉ dẫn, chuyện này sao có thể đại diện cho Lê Tiêu đã làm gì?
Nhớ rõ thầy chỉ dẫn của cô đã cầm lấy tư liệu rất lâu, sau đó mới nói một câu, đại khái ý là —— nếu danh tiếng của một người đã kém, cho dù mọi người không tận mắt nhìn thấy, nghe thấy người khác nói hắn làm việc xấu gì cũng sẽ không chút do dự mà tin tưởng.
Còn nói với cô lúc trước thầy ấy từng gặp qua một án tử, một tội phạm trộm cắp cứu vì bé trai rơi xuống nước mà qua đời, ba mẹ bé trai kia sợ bị bên kia kiện bắt bồi thường, bảo con trai mình nói đối phương là bọn buôn người, bản thân thông minh nhảy sông chạy thoát, đối phương nhảy sông đuổi theo không may chết đuối, không có liên quan gì đến nhà bọn họ. Bởi vì tên tội phạm trộm cướp từng nhiều lần ngồi tù, ngay cả người nhà hắn cũng tin mấy lời này, nếu không phải cuối cùng bé trai kia lén lút nói sự thật với phía cảnh sát, án tử kia có khả năng cứ như vậy mà chấm dứt.
Cho nên sau khi xuyên qua, Giang Nhu luôn nỗ lực xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm xung quanh, còn giúp cho Lê Tiêu thu được hảo cảm tốt, bởi vì cô hiểu rõ có đôi khi một lời đồn đãi vớ vẩn cũng có thể kết tội người ta.
"Mọi chuyện không thể chỉ dựa vào lời nói của một phía mà định đoạt, lấy cô làm ví dụ đi, chị cô nói đứa nhỏ đó là của Lê Tiêu thì đứa nhỏ đó là của Lê Tiêu sao? Dù sao cũng phải điều tra rõ ràng trước đã, vừa rồi tôi cũng đã nói, mấy tháng kia tung tích của Lê Tiêu đều rất rõ ràng, rất dễ để điều tra, nếu anh ấy có quan hệ gì với chị cô, muốn tra sẽ tra ra ngay, tôi không biết sao chị vô lại muốn nói như vậy với cô, nhưng tôi thấy cô chắc là một học sinh, hẳn là có năng lực tự mình phân biệt đúng sai, chúng tôi luôn ở chỗ này, cũng sẽ không chạy trốn, tôi cảm thấy bây giờ cô hẳn là nên lo cho chị cô trước đi…"
Cô gái nghe xong lời này, khuôn mặt thoáng ngẩn ra một lúc, chỉ là cũng không có lập tức đi, mà là đứng trầm mặc tại chỗ.
Dường như có chút do dự.
Thím Vương đứng ở cửa, đang muốn lại khuyên một hai câu thì thoáng liếc thấy một người đang đứng sau lưng Giang Nhu.
Cũng không biết người nọ đã đứng đó nghe bao lâu, Nam nhân cũng không biết nghe xong bao lâu, hắn đang nhìn bóng lưng Giang Nhu đứng ở cửa. Trong sân có hơi tối, thím Vương cũng không thấy rõ ánh mắt của Lê Tiêu, chỉ cảm thấy có chút tập trung nghiêm túc.
Dường như nhận thấy ánh mắt của bà, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, dừng một chút, sau đó đi về phía bọn họ.
Vừa tới cửa, hắn trực tiếp đứng chắn trước người Giang Nhu, dáng người cao lớn che chở cho Giang Nhu phía sau, hắn bình tĩnh mở miệng nói với cô gái ngoài cửa: "Vừa rồi tôi đã nghe thấy, tiếp theo cô nghe cho rõ, tôi chỉ nói một lần."
"Đứa nhỏ trong bụng chị cô không phải của tôi, từ đầu đến cuối tôi và cô ta không có bất cứ quan hệ gì, chuyện ở trường học lúc trước cũng là do cô ta và Hà Văn Hoa hợp tác hãm hại tôi, mục đích chính là ép tôi phải bỏ học, để Lâm Mỹ Như chỉ nuôi một mình Hà Văn Hoa đi học. Còn chuyện Hà Văn Hoa đáp ứng cái gì với chị gái cô, tôi cũng không rõ ràng lắm."
"Thay vì chạy đến đây chất vấn tôi, còn không bằng đến mà hỏi Hà Văn Hoa, lúc chị cô còn ở đi học, có không ít lần làm mấy chuyện trần truồng với Hà Văn Hoa trong rừng cây nhỏ đâu."
Cuối cùng lại nói: "Về sau không cần tới cửa tới quấy rầy sinh hoạt của nhà chúng tôi, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Bằng không, cô sẽ không muốn biết hậu quả."
Lúc nói câu cuối cùng, giọng nói của người đàn ông lạnh xuống thấy rõ, ánh mắt nhìn người cũng mang theo mấy phần âm u.
Hắn vốn dĩ không muốn để ý tới loại chuyện nhàm chán này, người khác có hiểu lầm hắn cũng không để ý, dù sao miệng là của bọn họ, muốn nói cái gì hắn cũng không cản được.
Nhưng ngay lúc nãy, hắn thật sự lo lắng Giang Nhu sẽ vì tin lời của người khác mà thất vọng về hắn.
Hắn sẵn lòng đứng ra giải thích, không phải vì chính mình, mà là không muốn để cho người khác cảm thấy người đàn ông của Giang Nhu là một kẻ xấu xa.
Lê Tiêu vừa xuất hiện, thiếu nữ đứng ở cửa liền sửng sốt, có lẽ là không nghĩ tới người đàn ông trong miệng chị mình lại trông đẹp mắt đến như vậy.
Lúc đầu còn mấy phần chút nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy người, lại có chút không chắc chắn.
Hiện tại nghe xong lời này, trên mặt lại thẹn thùng đến hoảng loạn, bối rối, nhịn không được ngẩng đầu hỏi hắn một câu: "Hà Văn Hoa là ai?"
Giang Nhu đang muốn mở miệng, thím Vương bên cạnh đã gấp không chờ nổi nói: "Là con trai của tên què họ Hà ở thành Đông, trong nhà làm nghề đan sọt tre, cô cứ đến đó hỏi sẽ biết thằng nhỏ đó hư hỏng cỡ nào."
Thiếu nữ gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Lê Tiêu và Giang Nhu một cái, ánh mắt dừng trên người Lê Tiêu nhiều hơn mấy giây, cuối cùng không nói gì, trực tiếp xoay người bỏ chạy.
Lê Tiêu rất chán ghét với loại ánh mắt này, nhíu mày, không thèm liếc mắt lấy một cái đã xoay người đi tìm bóng dáng của Giang Nhu.
Giang Nhu thấy người đã rời đi thì đứng ra cười nói với hàng xóm xem náo nhiệt xung quanh: "Lúc nãy cảm ơn mọi người đã giúp đỡ nói chuyện, thời gian không còn sớm, mọi người nhanh trở về ngủ đi, đừng để bị lạnh."
Đám người nghe xong khách sáo nói: "Hai người các người cũng đi ngủ sớm một chút, cũng không biết là người nào, đừng để ý."
"Đúng vậy, hoàn toàn không nói lý lẽ gì hết."
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng cả đám người đều rất phấn khích, những lời Lê Tiêu nói vừa rồi, càng nghĩ càng thấy thú vị.
Giang Nhu và Lê Tiêu cũng đóng cửa lại, trên đường trở về phòng, Giang Nhu có chút vui vẻ, nhịn không được khen ngợi: "Nên như vậy, không phải mình làm thì nên nói ra, miệng dài là để nói, nếu anh không nói người khác làm sao mà biết được?"
Tính tình của Lê Tiêu có một chút không tốt, có chuyện gì buồn phiền đều để trong lòng không nói ra, bị thiệt thòi người khác cũng không biết.
Lại đối lập Hà Văn Hoa, bởi vì biết ăn nói, làm cho Lâm Mỹ Như đối xử với hắn như con ruột.
Lê Tiêu nghe xong mỉm cười, ở thời điểm này cũng chỉ có cô mới muốn khen hắn.
Cong cong môi, tâm tình có chút thoải mái.
Ma xui quỷ khiến, không nhịn được duỗi tay nắm lấy tay cô.
Bàn tay to xúc cảm rõ ràng, làm cho Giang Nhu trực tiếp sửng sốt.
Cô nhìn về phía Lê Tiêu, Lê Tiêu cũng nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt.
Giang Nhu mất tự nhiên dời tầm mắt, nhưng lại không rút ra tay, cứng nhắc nói sang chuyện khác: "Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"
Lê Tiêu bình tĩnh nắm chặt tay, mãi cho đến khi vào phòng mới buông ra, rũ tay bên hông, đầu ngón tay vô thức vuốt ve, dường như xúc cảm mềm mại vẫn còn vương vấn ở đó.
Nghe xong lời này, hắn cũng không có giấu giếm mà nói thẳng ra.
Kỳ thật hắn cũng không rõ ràng, chỉ là vào một buổi trưa tan học nọ, bạn học trong lớp đều đã xuống nhà ăn ăn cơm, chỉ có một mình hắn ở lại lớp ngủ.
Sau đó có một nữ sinh chạy vào, tự mình làm quần áo và đầu tóc trở nên rối tung, lúc ấy hắn đang nằm dài trên bàn nghe thấy động tĩnh còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó thấy người chạy đi cũng không để trong lòng, nằm sấp xuống tiếp tục ngủ.
Nào biết buổi chiều trong trường học lại truyền ra tin tức hắn giở trò lưu manh với bạn học nữ, người ta khóc lóc muốn nhảy sông tự tử, cuối cùng sự việc ngày càng trở nên nghiêm trọng, buổi chịu nọ hắn bị hiệu trưởng gọi lên văn phòng, bên trong còn có Lâm Mỹ Như.
Lâm Mỹ Như là người thế nào? Bà ta là loại người hận không thể để cả thế giới đều biết chuyện xấu của nhà bọn họ, thấy ai cũng nói cha của Lê Tiêu lúc còn sống đã đánh bà ta, Lê Tiêu giống cha hắn, từ nhỏ đã là thứ không tốt đẹp gì…
Lúc ấy hắn chỉ đứng trong văn phòng, lẳng lặng nhìn Lâm Mỹ Như khóc lóc kể lể, nhận thấy ánh mắt khác thường của mấy thầy cô xung quanh đều dừng trên người hắn, chỉ ném xuống một câu: "Tôi không đi học nữa."
Sau đó xoay người rời đi.
Không có cãi lại, cũng không có giải thích.
Bởi vì trong lòng hắn đã rõ ràng, sẽ không có ai tin tưởng hắn.
Nói xong chuyện này, hai người đã một lần nữa nằm ở trên giường.
Lê Tiêu nhìn đứa nhỏ đang nằm giữa giường, duỗi tay ấn chăn bông hai bên giúp bé con.
Giang Nhu hồi lâu không nói gì, nhịn không được suy nghĩ, lúc đó Lê Tiêu hẳn là cảm thấy oan ức lắm.
Nhưng thật ra Lê Tiêu không có nhiều cảm giác lắm, từ nhỏ đến lớn hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, đối với mấy chuyện nhỏ như vậy, hắn tập mãi cũng thành thói quen, lúc này nhắc lại thậm chí một chút cảm giác cũng không có.
Ngược lại Giang Nhu mới là người khiến hắn ghi tạc trong lòng, nhịn không được hỏi: "Em tin tưởng anh đến như vậy sao?"
Vừa rồi khi ở bên ngoài, cô thậm chí còn không hỏi hắn một tiếng, đã không chút do dự giúp hắn phản bác lại.
Hắn chưa bao giờ biết, một người có thể tín nhiệm một người khác như thế.
Giang Nhu vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình, nghe xong lời này, theo bản năng trả lời hắn: "Đương nhiên rồi."
Giọng điệu bình thường như đang muốn nói, chuyện này còn cần phải hỏi sao?
Tim Lê Tiêu như có hơi nhói lên, khóe miệng không giấu nổi nụ cười, đang muốn hỏi lại thì nghe thấy người bên cạnh bổ sung một câu: "Mỗi ngày em đều ngủ ở bên cạnh cũng không thấy anh giở trò lưu manh, sao anh có thể ở bên ngoài tùy tiện, xằng bậy cho được? Nếu không có An An, em còn nghi ngờ có phải anh không được hay không đó?"
Giang Nhu cảm thấy mới vừa rồi trong phòng yên tĩnh có chút xấu hổ nên mới nói đùa một câu, nói xong tự mình không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cười xong mới nhớ tới bé con bên cạnh còn đang ngủ, sợ đánh thức cô bé, vội duỗi tay che miệng lại, chỉ là cả người lại bởi vì nghẹn cười mà run rẩy, làm cho cả chiếc giường cũng khẽ run theo.
Nhưng Lê Tiêu lại cười không nổi, nụ cười trên khóe miệng hắn đông cứng lại, quay đầu lại nhìn cô.
Lời này hắn nghe như thế nào cũng cảm thấy là đang mắng hắn?
Giang Nhu nửa ngày cũng không nghe thấy đáp lại, còn quay đầu nhìn hắn, nhận thấy sắc mặt hắn không đúng, nhịn không được sửng sốt, kinh ngạc buột miệng thốt ra: "Anh thật không được?"
Hỏi xong mới cảm thấy có hơi trực tiếp, vội ngượng ngùng cười cười: "Ý của em không phải như vậy, em là nói có thể anh có chút bí mật gì, dù sao em cũng không để bụng…"
Càng nói càng kỳ quái, Giang Nhu vội vàng che miệng lại.
Người nọ lạnh lùng nhìn cô: "Em cảm thấy thế nào?"
Giang Nhu cắn môi, không xác định nói: "Em cảm thấy… hẳn là có thể."
Chỉ là giọng điệu này, ít nhiều cũng mang theo chút không tự tin.
"..."
Cái gì gọi là "hẳn là có thể"?
Lê Tiêu tức đến đau ngực, cô cho rằng hắn không muốn sao? Chỉ là An An còn nhỏ, năm sau hắn còn phải đến phương Nam, kế tiếp cô còn phải chuẩn bị thi đại học, nếu lại có em bé thì làm sao bây giờ?
Nhẫn nhịn, cuối cùng hít sâu một hơi, đen mặt trở mình tắt đèn đi ngủ.
Không hề nói một lời.
Ngược lại là Giang Nhu có chút ngủ không được, trong đầu nhịn không được bắt đầu miên man suy nghĩ.
Hoài nghi chọc tới chỗ đau của hắn, nghĩ có phải trước kia hắn đánh nhau với người khác bị thương hay không?
Trong đồn cũng từng có người báo án, nói rằng có người đã đánh hỏng chỗ đó của hắn.
Không xong, càng nghĩ càng không khống chế được, bắt đầu phát triển theo phương hướng hết sức quỷ dị.
Cuối cùng, Giang Nhu kéo chăn bông lên, dùng sức che đầu.
Trong lòng muốn khóc: Thần linh ơi, cầu xin ngài buông tha đầu óc của con đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]