Thôi đừng nha, Sở gia gia mà thẳng tay dạy dỗ anh ta... thì tương lai của mình, cũng sẽ không có gì tốt đẹp.
Nam chính là loại người ghi hận còn hay thù dai, ai có thể thoát khỏi sự trả thù độc đoán của anh ta chứ.
Giờ phút này, mình chỉ còn cách xoa dịu và chuyển dời sự chú ý của Sở gia gia mà thôi.
Vịnh Thanh: "Không có, không có... Sở Kỳ anh ấy cực kì tốt với con.
Hơn nữa ông nội! Ông đừng suốt ngày đòi dạy dỗ anh ấy nha."
Thường ngày, người anh ta yêu thương nhất chỉ có ông, nếu anh ta mà nghe được, sẽ buồn bã đây.
Vịnh Thanh: "Anh ấy mà buồn, con lại vô cùng đau lòng, ông nỡ nhìn con không vui sao?"
Sở gia gia: "Được rồi, ông biết con xót thương cho nó, có con lo lắng cho nó như vậy, ông rất yên tâm."
Vâng con phải vô cùng lo lắng cho anh ta rồi, nam chính là người quyết định cuộc sống sau này của mình, nở hoa hay lụi tàn đó.
Dỗ dành Sở gia gia thế này chắc cũng ổn rồi đi, mình không muốn lúc nam chính về, trách cứ mình buôn chuyện các kiểu đâu.
Dùng cơm xong ở Sở gia, mình lại phải đến công ty Diệp gia để thăm hỏi ba mẹ Diệp.
Việc này là vấn đề mà ông ngoại đã yêu cầu mình, phải làm vào sáng sớm hôm nay a.
Tối qua còn dự định sẽ về lại Diệp gia, sáng nay lại có cơ hội đến.
Mới sáng sớm đã nhận được cuộc gọi từ ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-phao-hoi-cua-tong-tai-lanh-lung/2604586/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.